Ngón tay người đàn ông bóp một ít thuốc, vẻ mặt vẫn như cười như không: “Đường Đường này, em muốn tự bôi hay để anh bôi cho em?” 
Kỷ Đinh: “…” 
Anh lại trêu chọc cô rồi!!! 
Tuy rằng tối qua hoàn toàn do cô tự tìm cái chết, nhưng Kỷ Đinh vẫn cảm thấy cô phải phản kích một cú. 
Cô bất chợt nhếch môi, giơ đầu ngón tay trắng nõn ra kéo vạt áo Ôn Nghiên, giọng trong trẻo: “Anh A Nghiên ơi, anh bôi giúp em đi!” 
Đại khái đây là một trò chơi xem ai mặt dày hơn. 
Ánh mắt cô bé ngây thơ mà trong sáng, vẻ mặt ung dung trấn tĩnh như thể cô đang yêu cầu một việc quá dễ dàng. 
Ôn Nghiên lặng thinh nhìn cô, nhất thời không làm gì. 
Dường như thấy mình vẫn chưa bày tỏ rõ ràng, Kỷ Đinh cọ cọ bàn chân trắng trẻo vào bên eo anh, nũng nịu: “Nhanh lên đi, đau quá rồi.” 
“…” 
Trong không khí yên tĩnh, Kỷ Đinh quan sát vẻ mặt Ôn Nghiên, khóe môi dần cong lên. 
Hahahahaha quả nhiên anh chỉ nói miệng mà thôi… 
“Được, sẽ xong nhanh thôi.” 
Giây sau, chỉ thấy người đàn ông cười nho nhã, động tác giơ tay như muốn tuột quần cô xuống. 
Nụ cười của Kỷ Đinh cứng đờ, nhìn anh vẻ không tin nổi. 
Đúng lúc những ngón tay thon dài đụng đến quần cô, vẻ mặt cô cuối cùng sụp đổ, kinh hoàng thất sắc tránh sang một bên. 
Ôn Nghiên biết rõ còn hỏi: “Đường Đường sao vậy? Không phải em bảo anh giúp sao?” 
Kỷ Đinh vùi đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508017/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.