Từ việc than thở lúc đầu đến cao trào đặt tên couple, luồng gió đã di chuyển về hướng mà Kỷ Đinh không ngờ tới.
Cũng may cô đã rèn luyện được tố chất tâm lý mạnh mẽ, điềm tĩnh trả điện thoại lại: “Đúng là thế, nhưng anh ấy cũng được coi là một nửa anh trai của tớ, có biểu hiện này cũng không lạ.”
Đinh Linh tỏ ra nghi hoặc: “Bọn tớ nhất trí cho rằng hai người thật sự yêu nhau đó!”
“Thật sự không có.” Kỷ Đinh chột dạ, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định, hoàn toàn không có sơ hở nào.
Hỏi cũng không ra được điều gì, ba người đành thôi.
Kỷ Đinh thầm thở phào, ngồi xuống xé gói hàng ra.
Không biết là gì, mềm mềm, nhưng cũng khá nặng, cô nhớ là dạo này mình không mua thứ gì giống vậy…
Động tác Kỷ Đinh khựng lại.
Ánh mắt cũng đứng hình.
Trong gói lại là một bộ Hán phục Minh Hoa Đường.
Y hệt như bộ mà hôm đó Kỷ Nhã nằng nặc đeo bám đòi mặc cho bằng được.
Không, không đúng, nhìn kỹ thì vẫn khác – hoa văn tường vân trên vai có điểm khác biệt nhỏ, thêu thủ công tinh xảo hơn, chỉ vàng tạo nên đường nét uyển chuyển, chỗ cổ áo lật còn có thêu một chữ “Đinh” rất thanh tú.
Là bộ áo đặt may riêng.
Ngón tay Kỷ Đinh run run.
Bộ y phục này là ai tặng, khỏi cần nghĩ cũng đoán ra.
Nhưng sao anh biết nhãn hiệu này? Rồi làm sao bảo họ chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508004/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.