Sao anh không phủ nhận?
Ngón tay run lên, Kỷ Đinh nén đau mở mắt, lén nhìn Ôn Nghiên…
Người ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại, như đang tìm kiếm gì đó trên mạng, vẻ mặt vẫn bình thản như thường.
Hàng mi Kỷ Đinh rung động, dần dần khép mắt lại, co rúm người.
Hóa ra anh vốn không nghe thấy.
Lát sau, cô mơ màng thiếp đi, không biết bao lâu sau, mũi cô ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng. Ôn Nghiên dìu cô ngồi dậy, đưa cô một ly nước: “Đường Đường, uống thuốc thôi.”
Kỷ Đinh ngậm viên thuốc anh đưa, nuốt xuống theo dòng nước ấm ấy.
Cơn đau bụng thực ra đã giảm xuống phạm vi có thể chịu đựng được, nhưng cô lại giữ trạng thái yếu ớt này, tủi thân dựa vào vai Ôn Nghiên: “Anh A Nghiên, khó chịu quá.”
Ôn Nghiên đặt ly nước sang bên, ôm cô chặt hơn, đưa tay vuốt mớ tóc rũ xuống trán cô, dịu dàng hỏi: “Vẫn đau lắm hả?
“Dạ…” Kỷ Đinh cố nói như thể sắp khóc tới nơi, nhìn anh với vẻ tội nghiệp.
“Vậy… anh xoa cho em nhé?”
Giọng anh mang một vẻ thân thiết, nhẹ nhàng như một phiến lông vũ rơi xuống đất.
Meo??? Xoa bụng thì cũng hơi ấy ấy quá rồi?!
Tai Kỷ Đinh đỏ lên, nhưng miệng lại phát ra tiếng nói “dạ” như có như không.
Nhẹ như gió thoảng, yếu ớt đáng thương – diễn xuất trọn điểm!
Lòng bàn tay Ôn Nghiên phủ xuống, cẩn thận nhẹ nhàng xoa xoa. Ngón tay anh có một hơi ấm vừa đủ làm nóng bỏng tứ chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508003/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.