Sau khi Ôn Nghiên xuống sân khấu, tiếng la hét trong hội trường vẫn vang dậy không ngớt.
Kỷ Đinh đã không chờ nổi tới lúc công bố thứ hạng, như một con chim nhỏ chạy ra hậu trường tìm anh.
Điền Giai Tuệ cũng muốn theo cô nhưng bị Phương Trạch Vũ kéo lại: “Em không được đi.”
“Tại sao?!”
Vẻ mặt anh lãnh đạm: “Giữa chúng ta còn có chuyện chưa nói rõ.”
Điền Giai Tuệ giãy giụa: “Này Đinh Đinh, chờ tớ với, đưa tớ theo với!”
Hồn Kỷ Đinh đã bị câu đi mất, hoàn toàn phớt lờ lời cầu cứu của bạn thân.
Cô băng qua dòng người mặc đồng phục ban tổ chức, cuối cùng tìm thấy Ôn Nghiên ở một góc.
Người ấy vẫn chưa tẩy trang, đôi mắt khói và phấn bắt sáng khiến đường nét càng rõ rệt, cánh môi xưa nay luôn có màu hồng nhạt giờ có cảm giác mọng nước, vô cùng quyến rũ.
Anh đang thoải mái đứng dựa tường, tay phải cầm ly nước bằng giấy, vừa xem điện thoại vừa lơ đãng uống nước.
Hậu trường rất ồn, Kỷ Đinh cảm thấy túi cô đang rung lên mới nhận ra chuông điện thoại đang reo.
Thoạt nhìn…
Ha, hóa ra là đang gọi điện cho cô.
Ban nãy khi anh lên sân khấu, trong lòng Kỷ Đinh bất bình đã nhắn tin cho anh: [Anh đáng ghét quá, biểu diễn trong cuộc thi hát của trường mà cũng không gọi em huhuhu!!!]
Có lẽ giờ anh mới đọc được.
Kỷ Đinh thoáng rung động, mím môi cười rồi bấm tắt.
Cô lén quan sát Ôn Nghiên – chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3508001/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.