Lên xe rồi, Kỷ Đinh ngồi ở ghế phụ lái, khóe môi vẫn cong cong như một con hồ ly tinh gian xảo.
Tuy cô không hề để tâm đến Hứa Nhược Vân nhưng vẻ mặt của cô ta ban nãy vẫn khiến cô sướng muốn chết.
A a a a a a a anh A Nghiên ngầu quá rồi!
“Sức mạnh bạn trai” max!!!
Ôn Nghiên xoay vô-lăng, mỉm cười nhìn cô: “Vui đến thế à?”
Kỷ Đinh giật mình, làm nũng: “Vì thấy anh chứ sao!”
Cô hỏi: “Anh à, sao anh lại đến sớm vậy?”
Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng mời Ôn Nghiên đến nhà ăn Tết, vốn đã nói là đêm 30 mới tới Thâm Quyến, ai ngờ hôm nay mới 28 Tết mà anh đã đến rồi.
Ôn Nghiên cũng không giấu, bình thản nói: “Trước đó anh đã tới thăm nhà ông ngoại, nhà họ ở bên này.”
Dù sao cũng đã nuôi anh bao năm nay, về tình về lý đều nên làm thế.
Kỷ Đinh gật gù, không dừng lâu ở chủ đề này. Cô hỏi: “Hôm nay sao anh lại tới đón em?”
Ôn Nghiên lại nhìn cô, khóe môi nhướng lên như có như không: “Bạn nhỏ, em không muốn anh đến đón em à?”
Cách gọi đó quả thực khác xa với cách gọi Hứa Nhược Vân ban nãy, nghe vừa thân thiết vừa tình cảm.
“Không phải ạ.” Kỷ Đinh thấy tai nóng lên, nói nhỏ, “Vậy sao anh không nói em biết?”
Ôn Nghiên: “Vì muốn cho em một bất ngờ.”
Kỷ Đinh mím môi, nụ cười lan tỏa.
Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Vậy anh còn lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3507999/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.