Tuy Ôn Nghiên chỉ nói loáng thoáng nhưng Kỷ Đinh lại hiểu những cảm xúc sau lời nói đó.
Để chứng minh bản thân, anh chọn làm những việc mình không thích.
Anh không cam tâm, nhưng lại giằng co.
“Anh A Nghiên.”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô phủ lên bàn tay anh, dịu dàng nói: “Anh bị ràng buộc bởi cái khung anh đặt ra.”
Làn da truyền đến hơi ấm, Ôn Nghiên sững người nhưng không rút tay ra.
“Không ai quy định anh bắt buộc phải làm thế.” Kỷ Đinh tít mắt, “Anh phải học cách đối xử tốt với bản thân một chút.”
Đôi mắt cô như nhuộm ánh sáng lấp lánh, Ôn Nghiên co tay lại, nắm đầu ngón tay của cô vào trong lòng bàn tay.
Anh phải đối xử tốt với bản thân một chút.
Vẫn chưa có ai nói với anh những lời như vậy.
Anh trầm tư nhìn cô, mãi sau mới đột ngột nói: “Nếu, em là em gái anh thì tốt quá.”
“Anh à, anh đang nói gì thế…”
Kỷ Đinh như cảm thấy buồn ngủ rồi nên ánh mắt có phần lơ mơ. Giọng nói của cô mang theo sự nhu mì: “Bây giờ em cũng là em gái anh mà…”
Trong phòng tĩnh mịch.
Ánh tuyết u ám ngoài cửa sổ lúc mờ lúc tỏ, xuyên qua ô cửa kính chiếu vào trong.
Cô bé co ro trong tấm chăn ngủ thiếp đi, gương mặt đỏ hồng, rèm mi như cánh bướm rung rinh, chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng.
Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, lần đầu cảm nhận được hơi ấm của trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/3507992/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.