Trong nhà bếp vẳng ra tiếng nước chảy, người đàn ông vóc dáng cao ráo đứng trước bồn nước, tay đeo găng cao su, cầm một cái đĩa nghiêm túc rửa sạch. Lúc anh nhìn xuống, rèm mi rủ thành một bóng râm nhàn nhạt dưới mắt khiến người ta không nhìn rõ được thần sắc.
Kỷ Đinh bước tới: “Anh A Nghiên, để em giúp anh nhé.”
Khóe môi anh lúc này mới nở một nụ cười nhàn nhạt, cúi xuống nhìn cô, giọng dịu dàng: “Không cần, anh rửa nhanh thôi mà.”
Kỷ Đinh biết, thế giới người trưởng thành ít nhiều gì cũng có những lúc nói một đằng nghĩ một nẻo. Anh A Nghiên tuy còn trẻ nhưng lúc ở bàn ăn, những gì anh thể hiện ra khiến cô thấy hoài nghi, rốt cuộc lời anh nói có phải là thật lòng hay không.
Cô dò hỏi: “Thật sự không cần em giúp sao?”
“Thật.” Ôn Nghiên khẽ cười, “Nhưng nếu em muốn thì có thể nói chuyện với anh một lúc.”
“Được thôi!” Kỷ Đinh đảo đảo mắt, nhớ lại lời mẹ nói lúc nãy.
Thanh Hoa à!
Mơ ước của cô!
Kỷ Đinh vốn có suy nghĩ tích lũy thêm kinh nghiệm nên bắt đầu phỏng vấn: “Anh à, hồi cấp ba anh thế nào, bận lắm phải không?”
“Ừ, cũng hơi bận.” Ôn Nghiên nhớ lại, “Lúc đó cũng gần giống bây giờ, đều là những bài tập chất đống, những bài thi không bao giờ kết thúc.”
“Đúng rồi, bọn em cũng thế, đã nghỉ đông rồi mà thầy cô còn không cho nghỉ ngơi.” Nói đến đây, Kỷ Đinh chu cái miệng nhỏ ra, hai má phồng lên trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/2812383/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.