Giải bài giúp lại! Đòi! Tiền!
Kỷ Đinh đờ mặt: “Thế… bao nhiêu ạ?”
“Em trả được bao nhiêu?”
Cô nhẩm tính trong bụng – wechat, alipay thêm thẻ ngân hàng, cộng lại cũng hai, ba vạn.
Mẹ từng nói, đừng dễ dàng để lộ chuyện tiền nong.
Kỷ Đinh chần chừ một lúc: “Hai, ba trăm tệ.”
Nụ cười trong mắt Ôn Nghiên càng đậm: “Được.”
Kỷ Đinh bàng hoàng – tức là bắt cô trả hết sao?! Tuy chỉ là mấy trăm tệ nhưng cứ cảm thấy vì mấy bài tập này mà có chút không đáng!!!
Cô hắng giọng: “À… anh A Nghiên, buổi sáng không phải anh còn nói mình là lao động trong nhà hay sao? Em biết, anh không làm gì thì thấy cắn rứt lương tâm, nên thực ra em cũng vì suy nghĩ cho sức khỏe tâm lý của anh mà.”
Kỷ Đinh trưng vẻ mặt “thấy em chu đáo không”, Ôn Nghiên bất giác bật cười, khẽ véo mũi cô, “Cô bé này thật là!”
Thấy vẻ mặt anh có phần “chịu thua”, cô tranh thủ cơ hội, kéo ống tay áo anh tỏ ra đáng thương: “Xin anh đó, anh à!”
Ôn Nghiên cho rằng cô bé này dù là trên gương mặt tỏ vẻ mặt như nào thì điều hấp dẫn nhất chính là đôi mắt to này, như một mặt suối trong vắt lại sạch sẽ, lung linh, vô cùng đáng yêu.
Anh mỉm cười nhìn cô, lại lấy ra một tờ giấy nháp khác.
Tiếng soạt soạt ma sát của bút máy và giấy vang lên trong phòng, trên gương mặt Kỷ Đinh hiện ra nụ cười đắc ý. Cô ngồi gần anh hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa/2812382/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.