“Cô không đón con à? Sao chưa đón đã đi về?”
Vẻ mặt Lôi Dương hoảng sợ: “Tự nó biết đường về.” Nói rồi ngồi lên xe đạp điện muốn chạy đi, Từ Qua bước lên ngăn cô ta lại: “Chúng ta có thể nói vài câu liên quan đến chồng cũ của cô được không? Lần cuối cùng cô gặp ông ta là khi nào?”
Lôi Dương đẩy Từ Qua ra, hét lên đầy giận dữ: “Đừng cản đường của tôi!”
Từ Qua không ngờ Lôi Dương sẽ động thủ, không đề phòng bị đẩy lùi về sau hai bước, Lôi Dương phóng xe đạp điện đi mất, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.
Từ Qua và cảnh sát trung niên đi cùng hai mặt nhìn nhau, ông mở miệng: “Người phụ nữ này làm sao thế? Chạy cái gì không biết?”
“Chắc là chột dạ.”
“Cái gì? Cô ta chột dạ?”
Từ Qua vuốt ve tài liệu cầm trong tay, nét mặt trầm tư: “Không có gì đâu, hôm nay đã làm phiền chú.”
Ngồi lên xe, Từ Qua gọi điện thoại cho Thẩm Thiến: “Về đi, chúng ta đã đoán nhầm hướng.”
“Có chuyện gì thế?”
“Trần Trung không nhất định còn sống.”
Từ Qua có dự cảm xấu.
“Không thể nào? Hai mươi phút sau gặp.”
Phản ứng của Lôi Dương hết sức kì lạ, cô ta rất sợ hãi, thậm chí cả con cũng không đón. Cô ta sợ cái gì? Từ Qua bỏ điện thoại xuống, lái xe quay về đơn vị, tìm kiếm thông tin về Lôi Dương.
Lôi Dương năm nay 35 tuổi, con trai mười một tuổi, đang học lớp năm tiểu học.
17 giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-sang-nhat/3279537/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.