Khi ‘Chấp giáo tiên’ của học phủ bị người nói toạc ra, rất nhiều người đều rõ ý ngầm trong đó.
Trên đài, Vương Chấn không tránh kịp, đã chịu năm gậy, cảm thấy xương cốt cả người đau nhức như đã nát. Lạc Minh Xuyên ra tay quá nhanh, căn bản không cho hắn ta có thời gian mở miệng, nếu còn tiếp tục như vậy e là sẽ thương tổn nặng đối với gân cốt… Hắn ta mạnh mẽ cắn răng, mặc kệ thể diện hay mặt mũi môn phái gì đó, muốn hô to chịu thua.
Đột nhiên sắc mặt hắn ta trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn ta phát hiện mình…Bỗng dưng nói không ra lời!
Tinh thần rối loạn, trên lưng liền bị đập một gậy, đau rát.
Người dưới đài chỉ có thể nhìn thấy Lạc Minh Xuyên ra tay càng lúc càng nhanh, từng gậy liên tiếp dệt thành một cái lưới lớn, vây đối thủ ở giữa.
Trong lòng Vương Chấn hoảng hốt, nhưng mà trợn to hai mắt, cũng không cách nào mở miệng nói một câu. Trong tay hắn không có kiếm, chân nguyên sớm đã dùng sạch để chống lại từng gậy, lúc này chỉ có thể chật vật tránh né.
Lạc Minh Xuyên không dùng chân nguyên, chỉ dựa vào thân pháp nhưng hắn ta cũng không thể tránh thoát.
Ân Bích Việt cảm thấy kỳ lạ.
Vương Chấn vậy mà còn chưa chịu thua.
Rất nhanh hắn liền nghĩ ra, ‘Chấp giáo tiên’ vì phòng ngừa học trò bị phạt hô to gọi nhỏ ảnh hưởng trật tự, sẽ có một dòng khí che lại âm thanh trong họng. Tương tự với lệnh ‘Cấm ngôn’.
Chỉ là một chiêu này, đã bị phế bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-sang-bach-hoa-cua-nhan-vat-phan-dien/16172/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.