So với lúc vừa mởi lĩnh giấy đăng kí kết hôn, hiện giờ Đàm Anh và Chu Độ mới giống như vợ chồng sống chung với nhau.
Lúc cô mười chín tuổi, cha cô kí vào hợp đồng sai lầm, bị quy tội thất trách lừa đảo, sau đó muốn bù vào lỗ hổng của công ty, ông phạm phải lỗi lớn hơn, vay nặng lãi. Đàm Anh đưa theo người mẹ sống đời thực vật phiêu bạt sáu năm, cô trước giờ chưa từng nghĩ bản thân còn có thể trải qua cuộc sống bình yên như thế này.
Thời niên thiếu yêu hận đều oanh oanh liệt liệt, khi thực sự chung sống với nhau, không ngờ có thể nhỏ giọt từng chút một bình phàm như dòng nước nhỏ chảy mãi.
Gần đây Đàm Anh quẫn bách nhất chính là việc chung đụng vào mỗi buổi tối, nhất là sau khi tắt đèn đi. Tần số nhịp thở của con người khi ngủ say và trong những tình huống khác hoàn toàn không giống.
Chu Độ giơ tay tắt đèn đi, Đàm Anh vẫn chưa chìm vào giấc ngủ trợn tròn mắt, trong bóng tối cảm quan được phóng đại lên, cô nghe thấy tiếng thở của Chu Độ, biết anh vẫn chưa ngủ. Vì tránh trường hợp xấu hổ khi anh biết bản thân mình cũng chưa ngủ, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ say.
Chu Độ đột nhiên lật người, sấn về phía cô.
Đàm Anh: “….” Tuy đã nhắm mắt, nhưng cảm giác bị người ta nhìn chăm chú như thế này, rất khó để lờ đi. Anh không đụng vào cô, nhưng vẫn luôn cảm thấy hơi thở của người đàn ông này phả lên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-em-khong-vui/1086982/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.