Hôm Tết trung thu, Đàm Anh đặc biệt chuẩn bị riêng cho bà ngoại Chu một hộp bánh trung thu. Thúc giục Chu Độ về nhà bà ngoại đón Tết.
Chu Độ nhìn thấy, hỏi cô: “Em không để bụng những lời trước kia bà ngoại nói nữa à?”
Đàm Anh nói: “Không để bụng.” Sau khi biết được chân tướng, cô rất kính phục bà ngoại Chu, nuôi một đứa trẻ không có quan hệ máu mủ với mình, cho anh đi học, chăm sóc anh trưởng thành.
Hơn nữa bà ngoại Chu trong kí ức của Đàm Anh, không phải bà lão mặt mũi tiều tụy ngồi trên xe lăn như hiện tại, mà là bà lão ngồi trên thuyền nhỏ của bọn họ nhiều năm trước, đánh cá cho Chu Độ, nở nụ cười đầy nếp nhăn trên mặt, cơ thể khỏe mạnh quắc thước.
Ban đầu bà ngoại Chu rất thích Đàm Anh, thậm chí còn từng muốn bảo vệ cô, khuyên nhủ Chu Độ. Chuyện cũ của bọn họ bà ngoại Chu đều biết, người ngoài cuộc rõ ràng, cũng chẳng trách sau này bà sẽ oán hận Đàm Anh. Đứa trẻ một tay bà nuôi lớn, bị một cô gái lấy mất trái tim, hiện giờ còn muốn mạng của anh.
Nếu Đàm Anh mà là bà, cô cũng không vượt qua được.
Lúc cô đẩy Chu Độ ra cửa, Chu Độ quay đầu: “Em không đi?”
Đàm Anh xán lạn nói: “Bà không vui khi gặp em.”
Ngộ nhỡ động chân tay, Đàm Anh thì không tim không phổi, chẳng có cảm giác gì, tức giận nhất chính là bà ngoại Chu, bị đánh khẳng định là Chu Độ.
Chu Độ nói: “Anh sẽ về sớm.”
“Không cần, không cần.” Đàm Anh cười vẫy tay với anh, “Chú ý an toàn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-em-khong-vui/1086981/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.