"Cha ơi, cha định tiếp tục khổ tu trong Luyện Ngục sao?" "Hay là theo con đi làm một phen đại sự? Tục ngữ nói, đánh hổ cần anh em, ra trận cần cha con. Có cha giúp đỡ, chúng ta sẽ 'cạc cạc loạn sát'!" Uống rượu hơi say, Hạng Trần bắt đầu lôi kéo cha của mình. Hạng Lương đạm mạc nói: "Ta phụ trách loạn sát, còn ngươi phụ trách 'cạc cạc'? Tiểu tử, ngươi còn muốn thu cha của ngươi làm dưới trướng à?" "Hức —— có gì đâu, việc công cha gọi con là Bệ Hạ, trong sinh hoạt con gọi cha là cha của mình, không ảnh hưởng gì." Hạng Trần nghiêm túc nói. "Cút đi con trai, trứng không thể bỏ chung một rổ, ta có chính mình bộ đội, ngươi tự mình kinh doanh của ngươi." Hạng Lương tự mình rót rượu. "Ồ, cha, bộ đội của cha ở đâu? Chẳng lẽ ở Luyện Ngục?" Hạng Trần vội vàng hỏi. "Hì hì, sau này ngươi sẽ biết, bây giờ không thể nói, giữ lại chút thần bí. Mà nói đi thì phải nói lại, chuyện của Cửu Thiên ta sẽ không quản nữa." "Ta muốn đi xa một chuyến, có lẽ rất lâu mới trở về, trách nhiệm bảo vệ Cửu Thiên giao cho các huynh đệ ngươi đó, cố lên, ta xem trọng các ngươi!" Hạng Lương vỗ vỗ vai hai huynh đệ. Hai huynh đệ Hạng Trần cạn lời, đây là muốn chạy trốn sao? "Đi đâu? Về Luyện Ngục sao?" "Không thể nói." Hạng Lương lắc đầu không trả lời. "Chưa từng thấy người cha nào vô trách nhiệm như cha, cái gì cũng không quản." Hạng Tiểu Vũ phàn nàn. "Hừ, ta cái gì cũng muốn quản thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4856507/chuong-4277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.