Hai huynh đệ đang nói chuyện, không gian vặn vẹo, Hạng Lương đột nhiên xuất hiện. Hai huynh đệ giật mình. “Lão cha!” Hạng Lương không nói gì, phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt hai người hơi đổi, lão cha bị thương rồi. “Lão cha, người vẫn không đánh lại lão già kia sao?” Hạng Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi. Hạng Lương gõ một cái hạt đào lên đầu hắn, sau đó lại đánh Hạng Trần, mặt đen lại nói: “Ta nghe thấy hai đứa nói xấu ta, muốn gẩy bỏ cái gì?” “Lão già kia cách Chí Tôn chỉ còn một bước, cái này không quan trọng, quan trọng là có Chí Tôn cách không xuất thủ với ta, ta bị thương một chút, đã trốn về rồi.” Hai huynh đệ nhìn nhau, Hạng Trần trầm mặt nói: “Thái Cổ cũng có Chí Tôn của Vu Thần tộc tọa trấn sao?” Hạng Lương gật đầu: “Chắc chắn là vậy, nếu không làm sao có thể làm ta bị thương.” “Trước đây chưa từng nghe nói Thái Cổ có Chí Tôn tọa trấn, lần này phiền phức rồi.” Hạng Trần vẻ mặt nghiêm túc, Bắc Minh hải, đến lúc khai chiến, e rằng thật sự phải gánh không được rồi. “Ai, Vu Thần tộc nội tình quá dày.” Hạng Lương cũng không khỏi thở dài một hơi. “Lão cha, người tu hành nhanh như vậy, kiếp trước không đơn giản đúng không?” Hạng Trần hỏi thẳng. Hạng Lương liếc mắt nhìn hắn một cái: “Sao, muốn mò đáy của lão cha sao?” Hạng Trần nhún vai: “Tò mò hỏi thôi, bất kể kiếp trước của người là gì, người đều là lão cha của chúng con.” “Cái này mới giống câu nói của người, ai, kiếp trước của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4856506/chuong-4276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.