“Còn vương pháp không? Còn thiên lý không? Thiếu tông chủ, ngài tỉnh lại đi, ngài đừng chết mà.” Nguyệt Mị lão diễn viên ôm Hạng Trần gào khóc, không ngừng lay Hạng Trần đang thoi thóp hôn mê sắp chết. Trịnh Cận hoảng rồi, hắn quả thật hoảng rồi, tội danh phá hoại hòa bình liên minh hai bên này hắn không chịu đựng nổi, cho dù là cha hắn cũng không chịu đựng nổi. Tuy rằng hắn biết, tên này đang vu oan cho hắn. Nhưng chuyện này mà lớn chuyện, người chịu thiệt thòi chính là hắn. Chỉ là hắn không nghĩ tới, người này vậy mà vô sỉ đến mức như thế, lại dùng loại thủ đoạn lưu manh chợ búa này. “Công chúa, thiếu tông chủ này thật sự không chịu được như thế? Cứ thế mà ngã xuống? Trịnh Cận này cũng vậy, lá gan quá lớn, vậy mà dám hạ độc.” Thải Lan đang ẩn mình trong đám người, ghé vào tai công chúa đang giả trai ở một bên, nói nhỏ. Ngọc San công chúa cười lạnh, lộ ra vài phần vẻ mặt chơi đùa, nói: “Trịnh Cận này sắp xui xẻo rồi, Hạng Trần này đang tống tiền ăn vạ hắn đấy.” “A?” Ánh mắt Ngọc San công chúa dường như đã nhìn thấu tất cả, thản nhiên nói: “Trịnh Cận lá gan nào lớn đến thế, không dám giết hắn, nhiều nhất cũng chỉ là giáo huấn một chút mà thôi, Hạng Trần này đang diễn kịch ăn vạ Trịnh Cận.” “Bất quá, cho dù là giả, chuyện này mà náo loạn truyền ra, Trịnh Cận này cũng phải lột một lớp da.” Thải Lan nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên cười nói: “Nói như vậy thì thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854397/chuong-4099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.