Hạng Trần kinh ngạc nhìn Lão Viện Trưởng, có vài phần khó tin, là muốn bồi dưỡng mình làm truyền nhân tiếp quản Thánh Viện ư? Hắn có vài phần không dám tin, chỉ vì thiên phú Luân Hồi của mình tốt? Không thể nào là mục đích đơn thuần như vậy, chỉ vì thiên phú Luân Hồi của mình tốt mà bao che muốn bồi dưỡng mình làm truyền nhân, điều này là lừa tiểu hài tử thôi. Lão Viện Trưởng buông ấm trà, nheo mắt nằm xuống: "Có phải là cảm thấy không dám tin? Cảm thấy ta có tính toán khác?" Hạng Trần vuốt vuốt mũi, cười tủm tỉm nói: "Ngài lão đối với ta cũng không tính là hiểu rõ, bồi dưỡng ta làm truyền nhân, còn không bằng bồi dưỡng con cháu của ngài, loại chuyện tốt này làm sao lại chỉ vì thiên phú Luân Hồi của ta tốt mà rơi xuống đầu ta?" Lão Viện Trưởng chậm rãi nói: "Ta làm như vậy tự nhiên có tính tất yếu của nó, dù sao thì sau này ngươi cứ thanh thản ổn định tu hành ở Thánh Viện là được rồi, đương nhiên, nếu ngay cả kỳ thi tốt nghiệp ngươi cũng không qua được, vậy thì tất cả những điều này cũng coi như không nói." "Sau này ngươi cứ ở trên Đạo Pháp Tinh Thần mà ta đang cư trú này." Hạng Trần thở dài một hơi, nói: "Ngài lão là kỳ thủ, ta là quân cờ, không đánh lại ngài, tự nhiên là ngài nói sao ta làm vậy thôi." "Ngươi cũng không phải quân cờ." Lão Viện Trưởng chỉ chỉ một căn phòng: "Nhà bếp ở phía bên kia, đi, làm vài món đồ nhắm." "Được thôi, xem ra ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854295/chuong-3997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.