Nghĩ đến đây, Hạng Trần cắn răng lại bỏ ra bốn mươi vạn lượng Bản Nguyên Thần Ngọc mời Đỉnh ca xuất thủ. Một lát sau, bên trong chiếc đỉnh cổ, không gian chi lực cuồn cuộn, hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước. Một tên mập mạp dáng người mập mạp, toàn thân tròn vo xuất hiện. Hắn nằm trên bụng một con gấu trúc lớn, đang hồng hộc ngủ say, tiếng ngáy liên tiếp vang lên. Mà con gấu trúc lớn kia ôm một cây măng ngọc lớn cũng đang hồng hộc ngủ say. Chính là Gia Cát mập mạp, còn có tiểu đồng bọn của hắn, Thượng Cổ Thực Thiết Thú Thang Viên! "Má nó, không gian truyền tống vậy mà đều không làm tỉnh lại hai tên ngốc này." Hạng Trần thấy một màn này tức đến không chịu nổi, liền cúi đầu cởi chiếc vớ mấy trăm năm chưa giặt của mình ra, bịt mũi đặt ở trước mặt Gia Cát Nguyên. Gia Cát Nguyên mũi giật giật, hít hà một cái, vị giác kinh khủng kia bị luồng mùi vị chua loét này lập tức chi phối. "Ọe..." Cả người hắn lập tức nhảy dựng lên, rồi ở một bên nôn khan. Ngay cả Thang Viên cũng bị hun tỉnh, một người một gấu bám tường nôn khan. "Mập mạp chết bầm, tỉnh táo chưa?" Hạng Trần mắng, rồi lại mặc chiếc vớ thối vào. Gia Cát Nguyên nghe vậy quay đầu một cái giật mình. "Trần ca!! Tôi, tôi là ai? Tôi đang ở đâu?" Hắn vẻ mặt mộng bức nhìn xung quanh. "Đây là Bắc Minh hải, ta đã mang các ngươi đến đây." Hạng Trần rồi lại giải thích một chút, Gia Cát mập mạp lúc này mới bừng tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854245/chuong-3947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.