"Tại sao phải thiến đi?" Đế Huyên Nhi không hiểu về thú cưng, kinh ngạc hỏi. Đổng Toàn Nhi hiểu công việc nói: "Nếu không thiến, mỡ sẽ ra nhiều, da lông sẽ rất hôi thối, hơn nữa nếu không thiến mà sinh sản quá độ sẽ gia tốc sinh cơ trôi qua, khiến thọ mệnh giảm bớt, tâm tình cũng sẽ trở nên táo bạo trong thời gian động dục, dễ cắn người. Đương nhiên cũng có nhược điểm, thú cưng về già dễ bị tiểu tiện mất kiểm soát, hơn nữa dễ khiến thú cưng tự ti, tự kỷ và bị đồng loại xem thường." Hai người đang thảo luận vấn đề có nên thiến hay không thì lúc này, sương trắng dần tiêu tán, hai người vội vàng tới gần hiếu kì xem xét. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn, hai người đều kinh ngạc. "Cái này —— làm sao có thể?" "Làm sao lại như vậy?" Đế Huyên Nhi đại mi hơi nhíu, nhìn về phía đối phương. Vậy mà vẫn là dáng vẻ của Diệp Tu Trần, không hề có chút biến hóa nào. Thiên Hồ huyễn thuật, căn bản cũng không bị phá vỡ, hoặc có thể nói, căn bản cũng không có Thiên Hồ huyễn thuật. "Toàn Nhi cô nương, ngươi vừa rồi đã làm gì với ta?" Diệp Tu Trần khá tức giận chất vấn. "A, ngươi, ngươi, ngươi sao không biến về nguyên hình?" Đổng Toàn Nhi kinh ngạc hỏi. "Biến về nguyên hình gì? Ta lại không phải yêu tộc, biến về nguyên hình gì?" Diệp Tu Trần đầy vẻ không vui chất vấn. Mà Đế Huyên Nhi ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt suy tư. Diệp Tu Trần xoa xoa mặt của mình, bất mãn nói: "Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854208/chuong-3910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.