Đoạn Hải, Mạc Ninh nghe vậy thiếu chút nữa tức chết. Kẻ có ô dù, đây không phải là đang nói bọn họ sao? Mọi người dùng ánh mắt hận không thể ăn tươi Hạng Trần mà nhìn hắn, nhưng mà đối với Hạng Trần lại không còn cách nào. Chỉ sợ lưu manh có văn hóa, Hạng Trần với miệng lưỡi sắc bén, cùng với "bằng chứng anh hùng" đã chuẩn bị từ trước, cộng thêm diễn kỹ hoàn mỹ không chỗ chê trách của bản thân, lực lượng một người đã khiến mấy chục tên đệ tử Thất Đao Tiên Môn bị hắn mềm nắn rắn buông đánh cướp hoàn toàn không có cách nào. Đông Môn Nhất Đao cũng bội phục nhìn Hạng Trần, hắn biết chân tướng, thế nhưng hắn biết lại có thể thế nào, hắn coi Hạng Trần là tri kỷ, năm xưa tại Phong Vân Hạp thậm chí liều mạng đi cứu Hạng Trần, bất kể như thế nào hắn khẳng định đều đứng về phía Hạng Trần. "Tông môn có trưởng lão, đây cũng là đại hạnh vậy, trưởng lão cũng để ta nhìn thấy, tông môn không chỉ có lòng người xấu xí, tiểu nhân gian trá, mà còn có chính trực như ngọn đèn dài chiếu sáng đêm tối." Hạng Trần cảm động mà nịnh nọt. Dư Thành Trưởng lão khá thụ dụng, gật đầu nói: "Đứa bé ngoan, giang hồ chính là như vậy, người nào cũng có, thế nhưng ngươi vẫn phải kiên định tin tưởng, trong tông môn vẫn có công đạo." Hạng Trần vội vàng gật đầu: "Ừ, ta kiên định tin tưởng, cho nên mới một bầu nhiệt huyết đối với tông môn, đối với đồng môn, dù cho đồng môn phụ ta, dù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789560/chuong-1940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.