Hạng Trần quay đầu nhìn lại, ngoài Vạn Bảo Lâu, ba người đã đến. Một người trong đó, cánh tay còn đang nẹp thạch cao, băng gạc treo lủng lẳng. Chính là Mạnh Tử Kỳ, người đã bị hắn chém đi một cánh tay lúc nhập tông trước đó. Mạnh Tử Kỳ đến đây mua linh dược khôi phục kinh mạch cánh tay bị thương, còn bên cạnh hắn, cũng có hai người đi theo, một nam một nữ, mà hai người kia xem thân phận lệnh bài thì một người là hạch tâm đệ tử, còn nữ tử là một nội môn đệ tử. "Ồ, ta nói là ai chứ, hóa ra là Tử Tôn à, Tử Tôn, một lần biệt ly nửa tháng thật là tưởng niệm, cánh tay khôi phục thế nào rồi? Ta là một dược sư, hay là, ta giúp ngươi xem một chút?" Hạng Trần cười cợt hỏi, còn rắc muối lên vết thương của Mạnh Tử Kỳ. "Đường Ngọc, ngươi cái vương bát đản, mối thù đoạn tay này ta nhất định sẽ báo, hôm nay thật sự là lão thiên gia mở mắt, để ta lại gặp ngươi tiểu súc sinh này." Sắc mặt Mạnh Tử Kỳ dữ tợn, Hạng Trần vừa nói chuyện đoạn tay, lửa giận trong lòng hắn liền bùng nổ ngay lập tức. "Chậc chậc chậc, nhìn một cái, chắc chắn ra cửa chưa đánh răng, vừa há miệng đã là một cỗ mùi thối, đồ ăn sáng của ngươi chẳng lẽ là ăn cứt? Nói chuyện có mùi vị như vậy, Tử Tôn, ngươi nói xem ngươi, trừ có một đại ca chống lưng, đánh lại không đánh lại ta, lấy đâu ra mặt mũi mà nói chuyện cứng cỏi với ta như vậy?" Nếu nói mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788757/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.