Hộ vệ kia kêu thảm một tiếng, ôm lấy khuôn mặt bị linh tiên đốt cháy nám đen mà lùi lại, vội vàng khom người. Hắn cũng không dám đắc tội tiểu yêu nữ này. “Đáng đời.” Thôn Nguyệt Thiên Lang cười lạnh, ai ngờ câu tiếp theo của tiểu yêu nữ lại khiến hắn biến sắc mặt. “Đánh chó còn phải xem chủ nhân chứ, ngươi dám giết Tiểu Ha của ta là muốn chết sao?” Hướng Dương Quỳ Tịch lạnh mặt nói. “Ta không phải chó!! U u u, khó quá đi mất, ta vểnh đôi tai sói này lên mà các ngươi đều không nhìn ra sao?” Thôn Nguyệt Thiên Lang bi thiết kêu lên. “Tiểu Ha ngoan, chủ nhân ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi.” Hướng Dương Quỳ Tịch xoa xoa cái cổ Thôn Nguyệt Thiên Lang. “Cút đi, tiểu yêu nữ, ngươi mà còn gọi ta là chó, ta sẽ cắn cả ngươi!” Thôn Nguyệt Thiên Lang cả giận nói. “Được rồi mà, không phải chó, là sói, là thánh sói.” Hướng Dương Quỳ Tịch an ủi như an ủi một tiểu hài tử. “Chuyện gì vậy?” La Nhạc Đảo Chủ, bọn người Hướng Dương Thanh đang đi ở phía trước lại trở về hỏi. “Cha, không sao, con trêu chó... không, trêu sói, không cẩn thận bị cắn một cái.” La Bằng cũng biết điều, ôm lấy bàn tay bị cắn thủng mấy lỗ máu, không dám trách tội thêm. Nhưng ánh mắt oán hận của hắn vẫn nhìn thêm Thôn Nguyệt Thiên Lang một cái. “Trêu sói bị cắn.” La Nhạc Đảo Chủ nhíu mày, ngắm nhìn Thôn Nguyệt Thiên Lang một cái, sau đó nói: “Con sói này lớn lên cũng khá thần tuấn, nhưng đã cắn người thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788305/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.