"Cổ Hoang Linh Cảnh, trước tiên cứ tra xét tình huống cụ thể rồi nói." Hạng Trần vừa đi vừa thầm nghĩ, hoàn toàn không để ý tới tiếng mắng của Mã Dung Bình phía sau. Rất nhanh, Vương Tiểu Kê đuổi kịp, trên mặt nhiều thêm một dấu bàn tay. "Trần ca, người phụ nữ kia là ai thế?" Vương Tiểu Kê đuổi kịp hỏi. "Một phong trần nữ tử, chuyện vừa rồi, ngươi dám nói bậy nửa phần, ta sẽ lại để ngươi nếm thử hương vị đã từng." Hạng Trần hung hăng nói. "Yên tâm, ta tuyệt đối không nói, nam nhân mà, đều hiểu, hắc hắc, mẹ kiếp, nếu đã là một phong trần nữ tử còn giả bộ thuần khiết với ta cái gì chứ." Vương Tiểu Kê lẩm bẩm chửi. "Ngươi cái tên này ngược lại không kén ăn." Hạng Trần liếc hắn một cái, nói: "Cẩn thận mắc bệnh hoa liễu." "Người sống một đời, kịp thời hưởng lạc không phải sao? Hơn nữa Trần ca ngươi cũng có thể cải tử hồi sinh, bệnh hoa liễu gì có thể làm khó được ngươi?" "Cút, ngươi mắc bệnh đó ta mới không cho ngươi xem, đúng lúc làm thối nát cái thứ của ngươi." Hạng Trần nói mà không có thiện ý, trực tiếp đá Vương Tiểu Kê trên mông một cước. "Ngươi tìm ta chuyện gì?" "Đúng rồi, Trần ca, là về sự tình Cổ Hoang Linh Cảnh, Cổ Hoang Linh Cảnh ngươi biết a?" "Ta vừa rồi nghe Mã Dung Liên nói, nàng tìm ta chính là vì nói cái sự tình này, ngươi đi triệu tập huynh đệ lại, hảo hảo thăm dò sự tình Cổ Hoang Linh Cảnh, ta đi hỏi viện trưởng." "Đúng vậy!" Hạng Trần trước đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788057/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.