"Không, đừng!" Nữ tử này đột nhiên như gặp ác mộng mà kinh hãi tỉnh lại, lập tức ngồi dậy. "Vũ Đình, ngươi tỉnh rồi." U Mộng kích động nói, ôm chặt lấy Nhiếp Vũ Đình. Nhiếp Vũ Đình ngẩn người, sau đó đột nhiên bi khóc thành tiếng: "U Mộng, ta, ta bị tên súc sinh Thải Thiên Hoa đó cưỡng hiếp rồi." Nhiếp Vũ Đình nức nở bi khóc, chuyện này, nhưng phàm là một nữ nhân gặp phải, là nữ tu sĩ cường đại cũng thế, hay là nữ nhân bình thường, đều rất khó chấp nhận. "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giết chết tên súc sinh đó, ta không giết được, thì để anh ta đi giết, chúng ta nhất định phải thiên đao vạn quả tên súc sinh đó!" U Mộng an ủi tỷ muội tốt của mình, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, tự trách bản thân không thể bảo vệ tốt cho nàng. "Vì sao, vì sao phải cứu sống ta, trong sạch bị tên súc sinh đó hủy hoại rồi, ta còn mặt mũi nào mà sống sót." Nhiếp Vũ Đình một phát đẩy U Mộng ra, nắm lấy kiếm liền muốn hướng cổ của mình vuốt qua. "Vũ Đình, đừng!" U Mộng sắc mặt đại biến. Mà trưởng lão một ngón tay bắn ra, một đạo quang mang trực tiếp bắn bay thanh kiếm trong tay Nhiếp Vũ Đình. "Vì sao ngăn cản ta? Ta còn mặt mũi nào sống ở trên đời này?" Nhiếp Vũ Đình gào thét hỏi, giận dữ nhìn về phía trưởng lão. "Vũ Đình, đừng!" U Mộng vội ôm lấy Nhiếp Vũ Đình, không cho nàng làm chuyện điên rồ. Trưởng lão đang muốn mở miệng, Hạng Trần đột nhiên băng lãnh quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788016/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.