“Răng lợi chúng ta cũng không tốt, cũng muốn ăn cơm mềm a đại tiểu thư.” Khoảnh khắc này, không biết bao nhiêu thiếu niên trong lòng bi thiết hô to, hận không thể thay thế Hạng Trần, muốn ít phấn đấu mấy chục năm. Mà Hạng Trần lại cứ như rất lúng túng rất ghét bỏ đẩy Liễu Tích Mộng xuống dưới. Ánh mắt của Hạng Trần chuyển mà nhìn về phía tên thiếu nữ mang mặt nạ bạch y thắng tuyết kia, gần như có phong cách giống hắn, cũng là một đầu tóc dài tuyết trắng, ánh mắt ôn nhu, mỉm cười. Mà thiếu nữ lại cứ như có chút tức giận, quay đầu đi, giả vờ lạnh lùng vô tình. “Được rồi, Đại bỉ hàng năm của gia tộc tiếp tục, Hạng Trần, không thể giết người nữa biết không.” Hạ Vân Long nhìn về phía Hạng Trần, ánh mắt cũng trở nên phức tạp. Quân cờ này, tựa hồ đã không còn trong khống chế của hắn nữa rồi. Thiếu niên bị Hạng Vương phủ đuổi ra này, vậy mà đột nhiên biến thành một cái giếng cổ, khiến hắn đều cảm thấy có chút thần bí, trở nên sâu không lường được. “Hạ thúc thúc, trước khi tiếp tục, ta có vài lời muốn nói.” Hạng Trần lại đột nhiên nói. “Ngươi nói.” Hạ Vân Long nói. Hạng Trần chắp tay sau lưng mà đứng, ánh mắt bình thản nhìn Hạ Vân Long, nói: “Ta lúc trước thân thụ trọng thương, Tam thúc mang ta đến Hạ gia, ta cũng cảm ơn Hạ gia có thể cho ta ở lại nơi này, tuy nhiên, ta Hạng Trần không phải nô bộc của Hạ gia, trong thời gian cư trú, ta có thể làm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787760/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.