Diêu Nhị Đông không biết mối quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương, Tề Thanh đoán cũng như thế.
Nếu không, tại sao Diêu Nhị Đông lại phải chạy đến thôn Lê Thủy để tham lam nhà đất của đứa nữ nhi quả phụ, trực tiếp làm chủ đưa Diêu Xuân Nương gả cho Tề Thanh, rồi tìm hắn thu một khoản sính lễ không nhỏ, chẳng phải đã giải quyết được nỗi lo mua con cái rồi hay sao?
Nhưng việc Diêu Nhị Đông không biết mối quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương lại đúng với ý của Tề Thanh. Hắn liếc nhìn Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, người bị ướt sũng vì mưa, mở miệng hỏi: “Các ông đến đây để giúp, giúp Diêu Xuân Nương trả, trả tiền thuê nhà à?”
Câu hỏi này khiến hai người ngớ người.
Diêu Đại Hải nhìn Diêu Nhị Đông, dùng ánh mắt hỏi ông có biết Tề Thanh đang nói gì không.
Nhưng Diêu Nhị Đông cũng vẻ mặt nghi hoặc, ông nhìn Tề Thanh: “Thợ mộc Tề, thuê gì? Tiền gì?”
Tề Thanh bình tĩnh đáp lại: “Diêu Xuân Nương không, không phải đã về, về nương gia rồi sao, không, không nói với ông, ông à?”
Hắn dù nói lắp bắp, nhưng lại khiến Diêu Nhị Đông giật mình, có cảm giác chuyện không đơn giản.
Diêu Nhị Đông nói: “Xuân nhi đã về, nhưng không nhắc gì đến tiền thuê.”
Tề Thanh có chút mất kiên nhẫn thở dài, như thể Diêu Xuân Nương đã giấu giếm điều gì lớn lao.
Hắn chỉ vào ngôi nhà của Diêu Xuân Nương, lạnh lùng nói: “Ngôi nhà này đã, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739724/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.