Bức thư Diêu Xuân Nương viết cho Tề Thanh là nàng tự tay viết, dùng giấy từ quyển sách cũ tìm thấy dưới gầm giường.
Trên trang giấy, những chữ viết đã phai nhạt theo thời gian, nhưng nét chữ thô to của Diêu Xuân Nương lại rất rõ ràng.
Nói là viết, không bằng nói nàng chỉ biết vẽ, mỗi chữ đều viết rất to, ngoằn ngoèo ra ngoài, kéo dài đến mép giấy mới dừng lại. Các nét chữ rất lung tung, như thể bị người khác đuổi mà ội vàng viết vậy.
Tề Thanh đọc mà thấy khó khăn.
Hắn đếm thử, trong thư có đến mười một tờ giấy, cả mặt trước và mặt sau đều viết đầy, nhưng cũng không viết đủ ba trăm chữ.
Diêu Xuân Nương viết thư theo kiểu nghĩ gì viết nấy, câu trước còn nói về con ch.ó vàng ở nhà nhớ chủ, nàng đi lâu như vậy vẫn nhớ nàng, về nhà là lại quấn quýt quanh nàng.
Câu sau lại nói đến việc nàng ở thôn Lê Thủy đánh nhau dường như bị gia đình biết, nương của nàng tức giận đánh nàng một trận.
Viết đến chỗ hứng thú, Diêu Xuân Nương còn vẽ một con ch.ó cười và một người nhỏ bé đáng thương đang khóc thút thít ở góc thư.
Tề Thanh ngồi ở cửa, giơ tờ giấy lên đón ánh sáng xem kỹ hình vẽ, như thể từ hình vẽ đó nhìn thấy Diêu Xuân Nương đang tội nghiệp nghẹn khóc.
Hắn khẽ mỉm cười, gấp tờ giấy có hình người nhỏ lại bỏ vào túi áo.
Tề Thanh tiếp tục đọc tiếp, nhưng thấy nội dung phía sau hoàn toàn khác với những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739723/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.