Diêu Xuân Nương nặn ra nụ cười, thấy chỉ có một mình Diêu Nhị Đông, lại hỏi: “Mẫu thân đâu? Mẫu thân không đến cùng sao?”
“Có việc ở nhà, bà ấy không đến được.”
Diêu Xuân Nương hỏi: “Là chuyện nhà của tam thúc ư?”
Diêu Nhị Đông có vẻ không muốn nói chuyện này trước mặt người ngoài, trả lời quanh co.
Ông thấy Diêu Xuân Nương tay không, không phải đi ra ngoài giặt quần áo cũng không phải từ ruộng về, hỏi: “Ban ngày con không ở nhà, đi đâu vậy?”
Diêu Xuân Nương sờ sờ tai, mặt không biến sắc nói dối: “Con, con đi xem cây giống ở ruộng thế nào.”
Diêu Nhị Đông vì không có nhi tử, bị người khác châm chọc suốt nửa đời, ghét nhất là bị người ta nói xấu.
Diêu Xuân Nương không dám nói với ông rằng mình đã đến nhà quả phụ bị ghét bỏ trong thôn, nếu không chắc chắn sẽ bị ông mắng cho một trận.
Thực ra, ngay cả những chuyện Diêu Xuân Nương trải qua ở thôn Lê Thủy cũng không viết trong thư gửi về, giờ gặp mặt, nàng cũng không định nói ra.
Nàng nhìn về phía Tề Thanh đứng sau lưng ông, như sợ Tề Thanh đã nói với phụ thân về mối quan hệ của bọn họ, có chút căng thẳng hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lời này Diêu Xuân Nương hỏi Diêu Nhị Đông, nhưng mắt lại lén nhìn Tề Thanh.
Tề Thanh hiểu ý, có chút buồn bã cắn chặt môi, lắc đầu với nàng, ra hiệu mình chưa nói gì. Diêu Xuân Nương lúc này mới yên tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739100/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.