Chu Mai Mai định vào nhà, nghe thấy tiếng “di” này, dừng lại nhìn tiểu cô nương vài cái.
Phần lớn Đường An đều đi học, Chu Mai Mai không gặp nàng nhiều, cũng không quen thuộc, nhưng thường nghe người khác nói về tiểu cô nương.
Chỉ cần trong thôn có ai đó nói về nữ nhi nhà mình, đều sẽ nhắc đến tên Đường An một câu, so sánh tiểu cô nương với con cái không nên thân nhà mình, khen tiểu cô nương vài câu, rồi lại mắng con ruột của mình vài câu, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn.
Bọn họ làm như vậy chỉ vì thôn Lê Thủy có quá nhiều thanh niên thiếu nữ, Đường An là một trong số ít những đứa trẻ luôn đi học.
Hơn nữa, càng khó có được lại là một cô nương.
Chu Mai Mai nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Đường An, khẽ gật đầu chào tiểu cô nương.
Đường An chào xong thì đi, Phùng Xuân vào sân, thấy Chu Mai Mai vẫn đang dõi theo bóng lưng của Đường An.
Trước đây Chu Mai Mai nghe người ta nói cũng không cảm thấy Đường An học hành ra trò trống gì, nhưng giờ nhìn thấy, lại vì tiếng “di” này mà có chút đổi mới.
Bà ta nói với Phùng Xuân: “Ngươi xem, người học hành trông có vẻ khác với những đứa trẻ khác, đi đứng thẳng lưng như thân hoa sen.”
Phùng Xuân nghe thấy câu này, cũng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Đường An, nàng ấy nheo mắt nhìn kỹ, ngoài việc thấy Đường An xinh đẹp ra, không thấy gì đặc biệt khác.
Phùng Xuân hâm mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739099/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.