Thời gian mùa vụ, các hộ gia đình đều bận rộn không thể nghỉ ngơi, hận không thể chia một ngày ra làm ba ngày mà dùng.
Tào Thu Thủy và Mã Bình suốt ngày ở ngoài làm việc, việc đưa cơm và trông trẻ đều rơi vào tay Phùng Xuân.
Trong thời gian này nàng ấy luôn bị nhốt trong nhà, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhân lúc giặt giũ ra ngoài hít thở không khí, Diêu Xuân Nương rất vui mừng cho nàng ấy.
Nàng vốn tưởng rằng trước khi Phùng Xuân thành thân, sẽ không gặp lại Phùng Xuân nữa.
Hôm đó, Diêu Xuân Nương và Phùng Xuân hẹn nhau ra bờ sông giặt quần áo, khi nàng đến thì Phùng Xuân đã có mặt rồi.
Nàng ấy cúi đầu, bên cạnh có một cái giỏ tre chứa đầy quần áo và giày bẩn, trên lưng còn cõng theo đệ đệ mới một tuổi của mình.
Một cậu bé mũm mĩm, mặt tròn, tóc trên đầu còn chưa mọc đủ.
Phùng Xuân vốn đã nhỏ bé, như thể lâu ngày không được ăn no, lúc này lại cõng thêm một đứa trẻ nặng mười mấy cân, chân gầy nhỏ không thể đứng vững, chỉ có thể quỳ trên đá ven sông để giặt.
Nước sông tràn qua tảng đá làm ướt quần nàng ấy, nàng ấy vừa phải chú ý đến đứa trẻ trên lưng không quậy phá, vừa phải giặt quần áo, tay chân rối bời, mồ hôi đầm đìa.
Những phụ nhân khác giặt quần áo bên sông thấy vậy, khuyên nàng ấy đừng quỳ trong nước lạnh, khi về già sẽ bị đau đầu gối, nhưng nàng ấy chỉ ngây ngô cười: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3737833/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.