Diêu Xuân Nương nhìn đỉnh đầu hắn, đưa tay túm một lọn tóc nhỏ, dùng nước trên tay làm ướt thành một cái nhọn nhỏ.
Tề Thanh không để ý đến động tác nhỏ của nàng, hắn tiếp tục rửa chân cho nàng, đột nhiên hỏi: “Nàng và, và hắn quen, quen lâu chưa?”
Diêu Xuân Nương túm tóc hắn quấn quấn, nhón chân để lộ một chút bùn chưa rửa sạch trên ngón chân cho hắn xem: “Ai chứ?”
Tề Thanh đưa tay chà sạch chỗ bùn đó, nói: “Người cày, cày ruộng.”
Diêu Xuân Nương ngạc nhiên: “Sao ngươi lại gọi người ta là người cày ruộng, ngươi không biết tên hắn sao? Ta thấy Giang Bình chào ngươi, còn tưởng hai người quen biết.”
Tề Thanh nói: “Có, có biết.”
Diêu Xuân Nương hỏi: “Vậy sao ngươi lại gọi người ta là người cày ruộng?”
Tề Thanh đặt bàn chân trái của nàng xuống, vỗ nhẹ vào chân phải để nàng nâng lên, nói: “Không, không quen.”
Diêu Xuân Nương như không nhận ra tâm trạng của Tề Thanh không đúng, nói: “Thế à? Ta với hắn thì khá quen biết.”
Diêu Xuân Nương và Giang Bình cũng coi như có duyên. Hôm nàng gả về thôn Lê Thủy, là nhờ người xem qua ngày lành.
Nhưng ngày lành nói là may mắn thì chẳng may mấn gì, đoàn đón dâu vừa vào thôn, đã gặp một con trâu nước mắc kẹt trong bùn, mà bên bờ là hai người đang hoảng hốt: Giang Bình và thê tử của hắn ta
Thê tử của Giang Bình đang mang thai, bụng bầu khá to, ước chừng đã được tám chín tháng.
Nhà của Giang Bình mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3737832/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.