Bức tường nhà Phùng Xuân cao hơn người, cậu bé thấy Diêu Xuân Nương kiễng chân chỉ có thể lộ ra đôi mắt, liền chạy vào nhà mang ra một cái ghế cho nàng, chỉ tay lên ghế bảo nàng đứng lên, thúc giục: “Tỷ, nhanh gọi đi, nhanh gọi đi.”
Cậu bé thông minh quá mức, Diêu Xuân Nương bị cậu thúc giục hai lần, ngốc nghếch mở miệng: “Phùng Xuân, Phùng Xuân.”
Nhưng không ngờ nhà Phùng Xuân có nuôi một con chó, vừa nghe tiếng nàng, con ch.ó lập tức sủa ầm lên về phướng của Diêu Xuân Nương
Tào Thu Thủy nghe thấy tiếng chó sủa, mắng mỏ từ trong nhà đi ra, vừa nhìn thấy Diêu Xuân Nương đứng ở bên tường, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giống như một hồn ma đòi mạng giữa ban ngày.
Diêu Xuân Nương đoán không sai, Tào Thu Thủy đúng là không thích quả phụ, vừa thấy Diêu Xuân Nương liền biến sắc.
Thấy biểu tình chán ghét của bà ta, trong lòng Diêu Xuân Nương nhảy lên, cảm thấy mình như một kẻ nam nhân hoang dã đang lén lút lừa gạt cô nương nhà đàng hoàng, cảm thấy rất chột dạ.
Nhưng tốt xấu gì đây cũng là mẫu thân của Phùng Xuân, Diêu Xuân Nương cứng nhắc nở một nụ cười, định mở miệng chào hỏi thì bỗng thấy Phùng Xuân thò đầu ra ngoài cửa.
Nàng ấy vẫn là mái tóc ngắn rối bời, vẻ ngốc nghếch, nhưng nhìn không có gì tổn thương, Diêu Xuân Nương thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Phùng Xuân mặt mày khổ sở lắc đầu với nàng, như đang ra hiệu nàng mau mau rời đi.
Diêu Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3736485/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.