Về nhà phơi xong quần áo, Diêu Xuân Nương dùng giấy dầu gói một gói lớn kẹo, nghĩ một chút, lại gói thêm một gói nhỏ, sau đó ra ngoài hướng về nhà Phùng Xuân.
Phùng Xuân sống ở bờ bên kia của con sông, gần thượng nguồn, Diêu Xuân Nương phải đi mất nửa canh giờ.
Trớ trêu thay, nhà Chu Mai Mai nằm trên con đường đến nhà Phùng Xuân của Diêu Xuân Nương.
Nhà Chu Mai Mai mở toang cửa, Diêu Xuân Nương vội vàng đi qua trước cổng nhà bà ta, thấy Chu Mai Mai nằm lười biếng trên ghế xích đu, chân gác lên nhau, mũi chân đeo giày thêu, thong thả ngắm nhìn những người đi đường.
Bà ta thoải mái nghỉ ngơi, trong sân lại có người đang hì hục chẻ củi cho bà ta.
Bức tường đá che khuất tầm nhìn, Diêu Xuân Nương không thấy người đó là ai, nhưng có lẽ là một nam nhân.
Trong thôn này, không có nữ nhân nào đi về phía nhà bà ta.
Diêu Xuân Nương nhớ lại những lời nghe được khi giặt quần áo, thả chậm bước chân, muốn hỏi Chu Mai Mai về chuyện hôm đó ở rừng lê, nhưng nàng lại nghĩ lại, cảm thấy tốt hơn là không nên chọc vào bà ta, để tránh bà ta nổi điên cắn người.
Nhưng dù nàng không để ý tới Chu Mai Mai, Chu Mai Mai này cũng không buông tha cho nàng.
Chu Mai Mai khẽ nhấc chân gót giày thêu đỏ, nhướng mày nói lớn: “Đừng chỉ đứng ở cửa nhìn ngó, vào đây ngồi với tỷ tỷ một chút đi, tỷ tỷ sẽ chỉ cho ngươi vài chiêu, dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3736484/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.