“Anh tỉnh lại đi, em đồng ý mà.”
“Văn Mộc Cảnh! Nếu anh mà ngủ, em sẽ không bao giờ cùng anh về nhà nữa!”
“……”
Người đàn ông vẫn nhắm mắt, không hề đáp lại.
Một lúc sau, Chu Trạch Sâm theo xe cảnh sát đuổi đến hiện trường, nhìn người đàn ông không có biểu cảm gì trên mặt đất, hơi vô lực, “Đường Đường.”
Đường Oanh nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, đôi mắt đã khò đến sưng đỏ, cô khóc không thành tiếng cầu xin.
“Ba.”
“Ba cứu anh ấy được không?”
“Con không muốn anh ấy chết……”
“……”
_________
“Vết dao của bệnh nhân chỉ cách trái tim mấy centimet, may không tổn thương đến mạch máu, sau khi phẫu thuật đã không còn lo ngại, nhưng bởi vì mất máu nhiều, nên bệnh nhân vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cần một thời gian để tỉnh lại, khi tỉnh lại cũng phải dùng thức ăn thanh đạm…..”
Lời bác sĩ dặn dò, không ngừng lặp lại trong đầu Đường Oanh.
Mấy centimet, cách trái tim chỉ có mấy centimet thôi.
Cô nắm bàn tay Văn Mộc Cảnh gắt gao không dám buông, nếu lần này không phải vì cô, anh sẽ không suýt mất đi tính mạng.
Dường như cô đã liên lụy anh.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, Đường Oanh ngoài về nhà thay quần áo ra, còn lại không rời phòng bệnh nửa bước.
Cô ngồi trên ghế cứ như một pho tượng đá, vẫn luôn ở bên Văn Mộc Cảnh.
Mặc ai khuyên cũng không rời đi.
Giữa trưa, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, chiếu xuống giường.
Màu da người đàn ông trắng nõn đến trong suốt, nhưng cũng may đã có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vuong-long-anh/351765/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.