Văn Mộc Cảnh nhìn vết đỏ trên mặt cô, dùng ngón tay sờ lên, "Được rồi, lần sau tôi sẽ đón em ở bất cứ nơi nào em muốn. Đừng lấy việc dọn ra ngoài hù dọa."
Anh vẫn cho rằng là do cô tức giận.
Đường Oanh nghĩ vậy, nghĩ đến đây, tránh sự đụng chạm của anh và nói lại: “Chúng ta kết thúc đi.”
Trước kia cô thật hèn mọn, bây giờ cô cảm thấy bản thân thật buồn cười, quan hệ giữa bọn họ, không xứng để nói hai từ “chia tay”.
Văn Mộc Cảnh ánh mắt u ám, kiềm chế tâm trạng tức giận, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết rời đi thật lâu, “Lúc trước em quỳ xin tôi giúp đỡ, lúc muốn ở bên cạnh tôi sao không muốn rời đi, bây giờ dùng thủ đoạn là muốn đạt được mục đích gì?.”
Đường Oanh sửng sốt, lời nói của anh như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cẩn thận bảy năm thích, trong miện anh lại thành tính toán trăm phương nghìn kế, quá khứ trước đây đều trở thành hư vô.
Cô tức giận lên tiếng: "Đúng vậy, ở bên cạnh anh, cùng anh yêu đương, tất cả đều là bởi vì tôi thích anh, bây giờ tôi chẳng có mục đích gì, chỉ là không thích anh nữa, tôi muốn rời đi!"
“——”
Đây là lần đầu tiên cô cuồng loạn.
Cô thực sự rất mệt mỏi và không muốn kiên trì nữa.
Thời gian như ngừng trôi.
Khuôn mặt của Văn Mộc Cảnh trở nên đáng sợ sau khi nghe những lời cô nói, như thể cô sắp xé nát cô ra.
Giọng anh lãnh đạm: “Được thôi, tôi xem em tính rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vuong-long-anh/277866/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.