Chương trước
Chương sau
Lý Già suy nghĩ một chút, “Đường Đường, hay là một lát nữa chị tìm Văn tổng hỏi chuyện ký hợp đồng của em? Đột nhiên bị Trình Lê chèn ép, phải hỏi cho rõ ràng."
Chị là người nôn nóng, lần trước nghe Lạc Phiêu Phiêu nói về việc tài nguyên của Đường Đường, tâm trạng chị đầy rẫy hoài nghi.
Từ khi chị vào công ty đến bây giờ, Văn tổng cũng chỉ phân một nghệ sĩ là Đường Đường cho chị, với lại tài nguyên của Đường Đường đều được liên kết trực tiếp với Văn tổng. Ba năm qua chị tận tâm tận lực, kết quả không chỉ tiện nghi cho Điền Tử, còn biết được chính Văn tổng là người đè nặng tài nguyên của Đường Đường, thậm chí còn muốn hủy bỏ hợp đồng, chị rất phẫn nộ.
Đường Oanh mím môi, kỳ thật về việc hợp đồng cô đã biết rõ, chỉ là vấn đề thời gian.
“Chị Lý Già, quên đi, nếu thật sự muốn ký hợp đồng, công ty chắc chắn sẽ không kéo dài thời gian, chúng ta đợi một chút.”
“Đúng vậy, chị Già, đừng vội, lỡ đâu Văn tổng đang bàn chuyện hợp tác với người khác, bây giờ chúng ta đi hỏi không thích hợp lắm.” Tuy rằng Lạc Phiêu Phiêu cũng sốt ruột, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp.
“Được rồi, không phải lúc nào chị cũng gặp được Văn tổng nên có chút sốt ruột.” Lý Già thỏa hiệp.
Sau đó đi tới ôm chầm lấy cô gái vẻ mặt tiều tụy, “Ôi Đường Đường, em chính là bảo bối ngàn vàng khó cầu, bao giờ mới nổi tiếng đây, aiz."
Đường Oanh được chị ấy xoa đầu, tâm trạng tốt hơn một chút, tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Sau khi ký tên cho phía thương hiệu, trước khi về, Đường Oanh đi vào nhà vệ sinh một chuyến vì uống quá nhiều nước.
Sau khi đi ra, cô nhìn lối đi nhỏ không người, cuối cùng cuối cùng vẫn đi về phía ngược lại phòng chờ.
Cô không biết tại sao bản thân muốn đến văn phòng kia, có lẽ... là muốn nhìn trộm anh một cái.
Ngay cả trong nháy mắt.
Cửa văn phòng cuối cùng không đóng chặt, đứng sát bên cửa có thể nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.
“Mộc Cảnh, đừng chỉ nói chuyện về mình, mình vừa về Văn Thành một ngày, cậu liền hỏi mình từ đầu đến chân.” Đoạn Thanh vắt chéo chân ngồi trên sô pha trêu ghẹo.
Văn Mộc Cảnh nghiêng đầu tựa vào ghế, lười biếng cười, bộ âu phục màu xám đen lộ ra vẻ tự cao tự đại.
“A, nghe nói Phó Nguyệt đã trở về?” Đôi mắt Đoạn Thanh xoay chuyển, biết rõ còn cố hỏi.
“Ừ.”
Đuôi mắt Văn Mộc Cảnh giương lên, chướng mắt anh ta có gan thích, lại không có gan theo đuổi,cái mũi lười nhác "hừ" một cái.
Đoạn Thanh chột dạ sờ sờ cái mũi, “Khụ, vậy cái kia cậu nuôi trong nhà thì sao? Cô gái nhỏ hiếm có khó tìm đấy nha.”
“Sao, cậu thích?” Văn Mộc Cảnh liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt dửng dưng, hài hước nói: “Chỉ là con mèo nuôi bảy năm, cậu muốn thì cho cậu.”
Đoạn Thanh khó chịu lập tức kêu “Thích” một tiếng, ném một cái ôm gối qua, “Cậu cố ý, nói chuyện với mình mệt mỏi quá nên lấy cớ à.”
Anh ta chỉ muốn biết hai nhà Phó Văn có liên hôn hay không, mọe nó ai dám động đến phụ nữ của Văn Mộc Cảnh.
Bảy năm trước anh ta đưa cô gái nhỏ kia về nhà một lần, mấy hôm sau công ty anh ta liền bị Văn thị cướp mất mấy hạng mục, thật sự rất mệt mỏi.
Văn Mộc Cảnh nghiêng đầu, túm được cái gối một cách chính xác, chế nhạo không nói gì.
“......”
Nhưng mà ở ngoài cửa, Đường Oanh không thể nghe được nữa, cô chật vật trốn về lối nhỏ, đôi tay lạnh lẽo bóp chặt lấy bắp tay non mềm, cố gắng không khóc.
Mi mắt dài che đi đôi mắt linh khí, khóe mắt ngân ngấn nước tràn đầy sự điêu tàn, tan nát.
Đôi môi bị cô cắn đến đỏ như máu, cánh mũi phập phồng nhẹ do hô hấp đình trệ.
Tất cả những cảm xúc không thể lý giải giờ phút này tụ hợp lại..
Ở trong mắt anh, cô chỉ là thú cưng có thể tùy ý tặng sao?
Nếu không vì cô chưa trả hết nợ, anh đã đem cô tặng cho người khác rồi ư?
Bảy năm thích anh nhưng vẫn không thể sưởi ấm trái tim anh?
Mấy năm nay, mỗi một lần Văn Mộc Cảnh như gần như xa, đều làm cô bất an.
Ngay từ đầu cô cho rằng tính cách của anh chính là, chắc chắn anh lý do riêng của mình.
Chỉ cần anh còn nguyện ý ôm cô, hôn cô một cái, cô liền tự mình lừa mình nói: Thấy không, anh vẫn để ý đến mình.
Nhưng cô đã quên, quan hệ giữa bọn họ đều là do cô chủ động.
Là cô chủ động cầu anh hỗ trợ.
Là cô mạnh dạn tỏ tình với anh.
Và cũng là cô chủ động hôn lên môi anh lần đầu.
Tất cả, đều là cô chủ động.
Còn anh, chỉ cần không chán ghét anh đều có thể tiếp nhận, thậm chí người này có thể không phải cô, mà là bất kỳ ai.
Anh không bao giờ trả lời tin nhắn của cô, anh không bao giờ nhớ ngày sinh nhật của cô, và anh có thể đi với mọi người nhưng lại lười không muốn đi cùng cô.
Bởi vì anh biết, luôn có một người có thể cười cả ngày chỉ cần anh vẫy tay đáp lại, thú cưng ngoan ngoãn cả đời chỉ bằng một cái ôm của anh.
Cơn đau trong cổ họng vẫn còn đang âm ỉ, cô không kìm được nước mắt, chìm trong tuyệt vọng.
Bảy năm tự lừa dối bản thân cuối cùng hôm nay nghe được sự thật, cô không thể tự dối gạt được nữa.
Có lẽ do năm đó anh tựa như thần thánh, lương thiện bố thí, có lẽ do lúc anh loạn tình ý mê mà cưng chiều cô, lại có lẽ là do anh ôn nhu không nhìn ra sơ hở.
Mới làm cô trầm mê nhiều năm như vậy.
Kỳ thật, cô trong mắt anh, chẳng là cái gì cả.
Đột nhiên, điện thoại rung một hồi lâu làm Đường Oanh tỉnh táo, cô chớp mắt, cố kìm lại giọt nước mắt đang chực trào.
Cô không nhớ rốt cuộc mình trở về nhà như thế nào, chỉ nhớ rõ không cho mấy người Lý Già đưa về.
Lời nói hành động của cô rất bình thản, phảng phất như không có linh hồn.
Cho đến khi về nhà, Đường Oanh cũng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng khi chỉ có một mình, cô cuộn tròn trên giường, khóc đến mức không kìm chế được.
Cô tự nhủ với lòng.
Không sao cả, khóc xong là ổn rồi, trút bỏ tâm trạng không vui thì sẽ không khổ sở nữa.
Chỉ cần kịp thời ngăn lại sự đau khổ sau khi khóc là được.
Nhưng gần đây cô đã khóc quá nhiều, cổ họng khô rát vẫn chưa lành, hơn nữa cảm xúc thất thường khiến cô cảm thấy đầu óc mình hơi chệnh choạng.
Buồn ngủ quá......

Buổi tối, Văn Mộc Cảnh về nhà rất muộn, đi vào trong, nhìn thấy Lưu Phương Linh vẫn còn bận rộn ở phòng bếp.
“Dì Lưu, bận rộn gì vậy?”
“Văn tiên sinh, cậu đã về rồi, tôi đang nấu chút hoành thánh cho Đường Đường.”
Lưu Phương Linh tắt bếp, lau tay ở trên tạp dề, tiếp tục nói: “Buổi chiều Đường Đường tham gia xong hoạt động gì gì đó, khi về thì amidan sưng tấy và phát sốt, buổi tối gọi mãi mà cô ấy không dậy, làm tôi sợ muốn chết, còn may bác sĩ gia đình tới đây truyền nước cho cô ấy và nói không sao, tôi mới yên tâm, bây giờ chắc vẫn còn sốt nhẹ.”
Văn Mộc Cảnh cởi cà vạt ra, nhíu mày càng lúc càng sâu,"Chuyện xảy ra khi nào? "
“Thật ra buổi sáng cổ họng cô ấy đã hơi rát, tôi bảo nếu khó chịu quá thì thôi bỏ hoạt động, cô ấy không nghe, kết quả bản thân phát sốt cũng không hay.”
Nói xong Lưu Phương Linh mới phát hiện ra, “Hả? Đường Đường không nói chuyện đó với cậu sao?”
“......”
Văn Mộc Cảnh không muốn nghe nữa, vội vàng lên tầng.
Cửa phòng không khóa, Đường Oanh nằm ở trên giường cầm một quyển tạp chí.
Trên trán cô dán miếng dán hạ sốt, khuôn mặt nhỏ nhắt không chút hồng hào, mái tóc đen dài buông nhẹ phía sau, làn da trắng nõn ốm yếu, trông như một con búp bê Tây Dương.
Cô nghe thấy tiếng động, nhìn ra cửa.
Văn Mộc Cảnh tiến lên nhiều bước, bộ âu phục có chút nhăn nhúm, áo sơ mi chưa cởi, viền cổ xộc xệch, dáng vẻ vội vàng.
Cô cảm thấy anh chắc hẳn không phải là đang lo lắng cho cô.
Trong mắt Đường Oanh không chút gợn sóng, mí mắt khép hờ, lộ rõ vẻ uể oải.
Văn Mộc Cảnh ngồi vào mép giường, kéo kéo cánh tay vừa mới truyền nước còn đang dán urgo của cô để xem, anh chỉ là về muộn chút thôi mà cô đã sốt nghiêm trong như vậy.
“Truyền mấy bình nước?”
“Hai bình.” Cổ họng Đường Oanh đã hết viêm, không còn rát và đau như trước, cô rút tay về, chậm rãi nói.
“Cổ họng làm sao vậy?” Văn Mộc Cảnh không để ý động tác của cô, giơ tay vuốt đỉnh đầu cô, ngón tay cái xoa xoa miếng dán hạ sốt màu xanh nhạt.
“Hôm qua không bắt được taxi.” Đường Oanh nhướng mi xem phản ứng của anh.
Văn Mộc Cảnh dừng lại, ngày hôm qua anh xem xong ảnh chụp của Điền Tử, rất bực bội, nghĩ rằng cô nên có thể tự mình về nên không quan tâm.
Anh nói một cách mơ hồ: “Lúc đó tôi có việc phải làm.”
“Anh đang muốn nói rằng hôm qua đi ăn cơm cùng Phó Nguyệt nên không đến đón em được sao?” Đường Oanh không nhìn ra được biểu cảm của anh có thay đổi gì, trực tiếp nói thẳng.
“Không phải, cô ấy đi thăm nhà cũ, đúng lúc gặp nên cùng nhau ăn cơm.” Văn Mộc Cảnh bất giác muốn giải thích rõ ràng với cô, nói một cách nghiêm túc.
Đường Oanh nhìn chằm chằm vào mắt anh, căn bản không thèm nghe, bởi vì dù sao đúng hay sai đối với cô cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
||||| Truyện đề cử: Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||
Cô bỗng nhiên nói: “Anh thích em không?”
“......”
Văn Mộc Cảnh cứng họng, đã lâu rồi anh không nghe thấy cô hỏi vấn đề này.
Khi mới cùng cô ở bên nhau, cô gái nhỏ e thẹn luôn quấn lấy anh đòi trả lời, theo anh, tình yêu là thứ hư vô nhất trên đời nên anh luôn trả lời cho có lệ.
Nhưng lần này, anh không biết phải trả lời như thế nào, đè lại cơn bực tức, cầm lấy tay cô, “Đừng hỏi những chuyện viển vông và hão huyền như vậy nữa, hết đau họng rồi nói sau”.
Đường Oanh nhếch môi cười, nhìn đi, trước giờ anh chưa bao giờ nói thích cô, rốt cuộc bản thân đang cố chấp níu giữ cái gì?
Cô trầm mặc nhưng không khổ sở, nói thật cô có chút cảm giác được giải thoát.
Cuối cùng cô nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi muốn dọn ra ngoài.”
Văn Mộc Cảnh nhíu mày, “Cái gì?”
Đường Oanh bình tĩnh trả lời: “Ý của tôi là ——”
“Chúng ta kết thúc mối quan hệ này đi.”
*
“Cốc cốc ——”
Có tiếng động từ cửa, Lưu Phương Linh dùng khay bưng một cái bát vào, “Đường Đường, hoành thánh chín rồi, ăn chút đi.
“……”
Không ai trả lời.
Lưu Phương Linh nhìn hai người đang giằng co, nhận thấy trong phòng không khí yên tĩnh đến lạ thường, liền cung kính đặt bát xuống rồi lui ra ngoài.
Hiểu ý để lại không gian cho họ.
Trên tủ đầu giường, hương thơm của hoành thánh thong thoảng khắp nơi, nhiệt độ giảm xuống, hơi nước cũng dần dần yếu đi.
Thần kinh ở hai bên thái dương của Văn Mộc Cảnh nổi lên, trong lòng anh lan tràn một cảm giác khó giải thích được.
Anh chỉ cho rằng mình nghe nhầm, cầm cái bát cạnh giường lên khuấy hai lần, “Nào, ăn chút gì trước đi.”
Đường Oanh không nhận được câu trả lời, nhìn động tác của anh, tiếp tục nói: “Tôi vốn dĩ muốn hôm nay dọn đi, nhưng tôi nghĩ vẫn phải đích thân nói với anh về chuyện này. Sáng mai tôi sẽ chuyển đi. Tôi sẽ sớm trả hết 12 triệu nợ anh.”
Văn Mộc Cảnh buông cái thìa trong tay xuống, ở trong phòng ngủ yên tĩnh, âm thanh va chạm đặc biệt rõ ràng.
Cứ nghĩ là do cô giận anh không về nhà, lại không nghĩ đến cô đã nghĩ kĩ khi nào dọn đi.
Anh đặt bát lên giường, buồn cười nhìn cô: “Trả hết? Thứ nhất không có tài nguyên, thứ hai không có nhân mạch, em lấy gì trả?”
“Tôi sẽ trả hết, tóm lại ngày mai tôi sẽ rời đi.” Đường Oanh khẳng định.
“Điều gì khiến em nghĩ em có thể dứt khoát rời đi?” Sắc mặt Văn Mộc Cảnh lạnh lùng, “Đừng quên bây giờ em vẫn là nghệ sĩ của Gia Thụy.”
Đường Oanh “xuy” một tiếng, “Rất nhanh liền không còn, không phải anh không muốn gia hạn hợp đồng sao, lần này đúng ý anh.”
“......”
Văn Mộc Cảnh sửng sốt, không ngờ việc không gian hạn hợp đồng lại trở thành anh cho cô lý do rời đi.
Đột nhiên anh bóp chặt mặt cô, hổ khẩu* để ở chỗ cằm, không chút thương tiếc thu hẹp khoảng cách giữa hai người, “Dù không gia hạn hợp đồng thì tôi cũng không cho em rời đi căn nhà này một bước.”
*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
“Dựa vào cái gì, tôi không cần sự đồng ý của anh.” Đôi tay Đường Oanh nắm lấy cổ tay anh, cố gắng thoát ra, nhưng hàm dưới lại bị anh bóp chặt.
Văn Mộc Cảnh mạnh mẽ vung tay lên, giọng điệu hung ác, “Chỉ bằng tôi là chủ nợ của em, em không được phép đi đâu đến khi trả hết!”
Hai mắt Đường Oanh đỏ bừng, “Tôi nợ tiền anh, nhưng tôi không bán mình cho anh, anh không được phép hạn chế sự tự do của tôi!”
“Đợi đến khi em có đủ tư cách chống lại tôi thì hãy nói chuyện sau.” Văn Mộc Cảnh buông gông cùm xiềng xích ra, “Tức giận cũng phải một vừa hai phải!”
“——”
Đường Oanh gắt gao cắn chỗ thịt mềm trong miệng, cô không hiểu, tại sao anh mệt mỏi như vậy nhưng vẫn không muốn thả cô đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.