Bỗng nhiên, có một bàn tay vươn ra kéo cô vào trong bóng tối.
Sau đó, cửa sập khóa trái, cô bị dồn vào chân tường.
Chiếc mũ không chịu được tác động mạnh, rơi xuống bên chân cô.
Giây tiếp theo, nụ hôn ‘che trời lấp đất’ kích thích mọi giác quan, mùi hương gỗ quen thuộc làm cô yên tâm.
Tuy ngắn ngủi nhưng rất nóng bỏng làm mặt Đường Oanh đỏ ửng, mọi thứ như đảo lộn hết lên.
“Sao em không có ý thức phòng bị gì cả vậy?" Văn Mộc Cảnh vừa xoa vừa nhéo mặt cô.
Đường Oanh ngoan ngoãn đứng im, hai tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ của anh, rối rắm nói: “Em biết là anh mà.”
“Em uống bao nhiêu rượu rồi?" Người đàn ông kéo cô gái vào trong lồng ngực, hỏi.
“Có một chút xíu thôi mà.” Đường Oanh dùng ngón trỏ với ngón cái ước chừng đại khái cho anh "Em nói với anh cái này anh đừng giận nhé."
“Tôi dễ giận như vậy sao?”
Một tay của Văn Mộc Cảnh đỡ lấy cô một tay nắm lấy tay cô chơi đùa.
Mấy ngày nay cô rất ngoan, đi đâu cũng sẽ nhắn tin thông báo một tiếng nhưng số lần anh trả lời lại cực kỳ ít ỏi.
Vì cảm thấy rất phiền phức.
Trong bóng tối, Đường Oanh bĩu môi, âm thầm đếm những lần Văn Mộc Cảnh dễ dàng tức giận.
Anh sẽ bởi vì cô không báo địa điểm cô đang ở mà tức giận, sẽ bởi vì cô đi cạnh người đàn ông khác mà tức giận, sẽ phát điên vì cô diễn những cảnh thân mật, còn rất nhiều rất nhiều chuyện nữa……
Cô cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vuong-long-anh/277858/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.