Sau giờ ngọ ( 12 giờ trưa).
Nhiếp Thiến trong lòng một trận bực tức, mắt thấy Nhiếp Thiên ăn uống no đủ thật say, chỉ có thể cam lòng ngừng lại.
Nhiếp Thiên từ bốc thăm đại hội mang về mmotoj cái khối xương thú kia, vẫn bị hắn thủy chung cầm ở lòng bàn tay, nhưng Nhiếp Thiến không phất hiệnNhiếp Thiên cùng khối xương thú kia có bbaats kyg đấu hiệu cảm ứng linhkhí nào.
“Thật là đồ đần,đã đoạt nhiều linh bảo đẳng cấp cao như vậy, cuối cùng cũng không biết lựa chọn lấy một cái tốt..”Nhiếp Thiến nhỏgiọng thầm thì.
“Không có tác dụng đâu, cho dù hắn cầm viên hạt châuphẩm chất cao nhất, đối với hắn cũng không có tác dụng gì.Bảy cái dạnglinh bảo kia cũng không có cái nào phù hợp với hắn, lần này để hắn thamgia đại hội bốc thăm, tna đã sớm biết sẽ không có thu hoạch gì.”cũnglúc đó, âm thanh Nhiếp Đông Hải vang theo từ ngoài cửa vào.
“Phụ thân, Liễu tiên sinh.”Nhiếp Thiến quay đầu nhìn lại, phát hiện Nhiếp ĐôngHải cùng Liễu Nghiễm của Lăng Vân Tông cùng nhau đi tới.
Nhiếp ĐôngHải yêu thương nhìn thoáng qua Nhiếp Thiên đang ngủ say chổng vó lêntrời, than khẽ, sắc mặt chán nản nói: “Trước đó vài ngày ta đã lặng lẽ thử qua muốn xác định thuộc tính linh khí trong cơ thể của đứa nhỏ này, nhưng mà...”
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: “Có lẽ ta cảnhgiới chưa đủ, ở trên người hắn ta không có cảm giác được bất kỳ daođộng nào của linh lực. Khi đó ta biết rõ, hắn dù có tham gia đại hộibốc thăm của gia tộc, chỉ sợ cũng không hi vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vuc-chi-vuong/55270/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.