Chương trước
Chương sau
Ngăn trước mặt Nhiếp Thiên là gã hài đồng thứ nhất, bị Nhiếp Thiên trùng kích lập tức bị đụng ngã trên mặt đất.
Đứa bé kia, chính là Nhiếp Viễn cháu trai Nhiếp Nam Sơn, Nhiếp Viễn ngã xuống lập tức “oa oa” khóc lớn.
Nhiếp Thiên nhìn cũng không nhìn Nhiếp Viễn, thậm chí còn không có tránh ratrực tiếp vượt lên trên người Nhiếp Viễn. Chân phải lúc rơi xuống đấtlại hoàn toàn một cước dẫm nát lên tay Nhiếp Viễn kiến Nhiếp Viễn phátra tiếng khóc thê thảm.
Vừa mới an tĩnh lại Nhiếp Nam Sơn,còn có phụ thân của Nhiếp Viễn là Nhiếp Thu nhìn thấy lập tức đâu lòng, sắc mặtcũng trở nên âm trầm xuống.
Chỉ là tham gia đại hội bốc thăm hàiđồng, trong lúc cướp đoạt Linh Khí,cũng thường có va chạm phát sinh,Nhiếp Nam Sơn cùng Nhiếp Thu tuy trong lòng có bất mãn, nhưng đều nhẫnnhịn, cũng không lập tức phát tác.
-“Nhiên Thiên, cẩn thận một chút!”Nhiếp Thiến vội vàng hô to.
Nhưng Nhiếp Thiên tựa hồ không nghe thấy được Nhiếp Thiến kêu gọi, lướt quaNhiếp Viễn, lập tức chạy về kiện Linh Khí cách hắn gần nhất.
Trênđường, một hài đồng Nhiếp gia khác, cũng đôi nhỏ mắt sáng lên nhìn vềphía chiếc bao tay tản ra ánh sáng màu đỏ mờ mịt đó. Đứa bé kia thò tayra, dần dần vươn tới cái bao đó, đầu ngón tay cũng dần phóng xuất ramột tia hồng mỏng. rõ rang thuộc tính đứa bé kia tu luyện, cùng songlinh lực ẩn chứa trong cái bao tay là hoàn toàn nhất trí.
-“Đó là Lượng nhi phúc trạch” Nhiếp gia một gã tộc nhân hệ thứ thần sắc rung động lúc này kích động lên.
Liễu Nghiễm cùng tất cả tộc nhân Nhiếp gia đều liếc nhìn ra, bao tay phátra ánh sáng màu đỏ đó rõ rang chính là đồ vật Nhiếp Lượng cần.
Liễu Nghiễm khẽ gật đầu, thầm nghĩ “Hỏa thuộc tính….”
Gời phút này tất cả mọi người chú ý tới, Nhiếp Lượng vươn bàn tay nhỏ bé,chiến chiến nguy nguy(mjk cũng không hiểu nổi nữa nên để nguyên conv, ai hiểu dịch hộ mjk cái….)sắp bắt lấy cái bao tay kia.
Nhưng vào lúc này, Nhếp Thiên một đường chạy trốn đến, tại thời điểm Nhiếp Lượngmuốn bắt được cái bao tay kia dùng trùng kích chi lực, lập tức đemNhiếp Lượng đụng ngã trên mặt đất.
Còn chưa chờ Nhiếp Lượng mờ mịt khóc ra tiếng, Nhiếp Thiên đã cầm lấy cái bao tay kia khoa trương cười to ha ha.
Lúc Nhiếp Thiên thoải mái cười to, Nhiếp Lượng rốt cuộc phản ứng kịp bắt đàu khóc lớn tiếng “ oa oa! Của ta, của ta….”
Nhiếp Thiên trên mặt đắc ý, cùng vui sướng cười, cùng Nhiếp Lượng kinh hoảng khóc, tạo thành chênh lệch cực kỳ rõ rang.
_ “Vô liêm sĩ!” phụ thân của Nhiếp Lượng, Nhiếp gia chi thứ cao thủ,Nhiếp Vệ, sầm mặt lại, trước chửi nhỏ một tiếng, về sau nhịn không được trầm giọng nói: “ cái bao tay kia cùng Nhiếp Thiên tu luyện thuộc tínhkhông hợp, trên người Nhiếp Thiên không có một tia sóng linh lực cùnglinh khí tương hợp, hắn cướp đoạt cái Linh Khí kia có lợi ích gì chứ?”
Lăng Vân tông Liễu Nghiễm, nhìn Nhiếp Thiên cường hanhg cướp đi bao tay sắp tới tay Nhiếp Lượng, cũng là vẻ mặt tươi cười.
Liễu Nghiễm tức cười nhìn đang muốn mở miệng an ủi hai câu, lại phát hiệnNhiếp Thiến sau khi cướp đi bao tay, cười xong, lại muốn xông về mộtkiện Linh Khí gần đó.
Khi Nhiếp Lượng vẫn còn đang ngồi gào khócNhiếp Thiên nhìn cái bao tay màu đỏ trên tay, laaij nhanh chóng phóngtới thannh đoản kiếm màu xanh nhạt khác.
Lúc này một cái hài đồngNhiếp gia khác trên mặt che kín nụ cười đã đêm cái thanh đoản kiếm kiacầm chặt.Ngay khi hắn cầm chặt thanh đoản kiếm màu xanh da trời quangmang xanh tràn đầy theo tiếp xúc với hắn bỗng nhiên lập lóe tiến vào dathịt.Hắn nhếch môi thần sắc vui thích đang muốn dùng tiếng cười để biểuđạt nội tâm vui thích của mình Nhiến Thiên đã nnhuw gió lao đến.Nhieeps Thiên rõ ràng cường tráng hơn nhiều đoạt lấy đoản kiếm màu xanhtrong tay kỳ thủ, nắm chtwj trong tay cười ha ha.
Linh Khí rời tayhài đồng sửng sốt một chút, về sau ý đồ đem đoản kiếm trong tay NhiếpThiên cầm về, lại bị Nhiếp Thiên dùng vai đẩy ngã.
“Oa Oa!”
Lại là tiếng khóc của một đứa bé, trong Nghị sự điện vang lên phi thường chói tai.
“Làm càn! Cái tiểu hỗn trướng này quá làm càn!?”Môt tộc nhân chi thứ Nhiếpgia khác, dựng râu trừng mắt, tức giận hận không thể vọt vào trận đấu.
Nhiếp Thiên cướp thành nghiện, căn bản không để ý đến hắn, coi bên cạnh như không người mà đâm tới trongn khoảng thời gian ngắn đã đem tất cả đồvật dư còn lại đoạt tới: đao, phiến,xương thú, mộc trượng, hạt châuđều cướp đến trên tay.
Rất nhiều tộc nhân tham gia đại hội bốc thămgiờ phút này đều líu lưỡi, dùng ánh mắt như xem yêu ma quái dị mà nhìnNhiếp Thiên.
Sáu cái hài đông khác khóc oa oa, còn có tiếng cha chúbọn hắn mắng chửi người liền tiếp nối nhau trong đại sảnh ồn ào khôngthôi.
Đem bảy cái bảy cái linh khí cướp đến toàn bộ, hai tay NhiếpThiên đã không ôm được,vì vậy đem bảy cái linh khí chất thành một đống, ngồi xổm ở kia đem từng kiện linh khí vút ve, cười haha, trong mắtđều là thỏa mãn đắc ý.
Nhưng mà tất cả mọi người thấy rõ, bàn taymập mạp của hắn cùng bảy kiện li h khí kia tiếp xúc cũng không khiến cho bất kỳ kiện linh khí nào biến hóa. Ý vị này, bảy kiện linh khí hắncướp đoạt kia kỳ thật không có cùng thuộc tính tu luyện với hắn.
Hắn can bản chính là tùy ý phá hư quy tắc!
Bảy đứa trẻ bị cướp đoạt Linh bảo, giờ phút này ngồi khóc sướt mướt, dềumột cách tự nhiên mà tụ tập đến bên cạnh Nhiếp Thiên, mắt lom lom nhìnhắn và linh bảo có thuộc tính tương hợp với mình khiến bọn hắn cảm nhậnđược thoải mái từ linnh bảo, ý đồ muốn đem linh bảo cướp về.
“Ta đấy, toàn bộ là của ta đấy…..”Nhiếp Thiên xoay người lại, một bên giương nanh vuốt, một bên yy nha nha rêu rao lên.
Nhiếp Hoằng tham lam nhìn hạt chân châu màu xanh từng bước tới gần, muốn lướt qua Nhiếp Thiên đem hạt chân chau giành lại.
“Phanh!”
Nhiếp Thiên vung quyền, quả đấm mập mạp không khách khí vung lên đậpvào mặt Nhiếp Hoằng, Nhiếp Hoằng bị đánh dặt bịch mông xuống đất,âmthannh khóc càng lúc lớn hơn.
Còn lại năm hài đồng xung quanh nhìnNhiếp Thiên như hỗn thế ma vương đều lộ ra ý sợ hãi, nguyên một đám vây xung quanh Nhiếp Thiên mắt chăm chăm nhìn về những cái linh bảo củabọn hắn, cunngx không ai dám hành động đi đoạt đồ.
“Qúa càn rỡ!Ta xem nhiều lần đai hội gia tộc bốc thăm như vậy, chưa bao giờ thấy hài tử nào bá đạo càn rỡ như vậy.”
“Cái tiểu hổn tử này! Bảy cái kiện linh bảo, không có cái nào cùng thuộctính tu luyện với hắn, hứn lại một cái cũng không buông tha, toàn bộđều phải chiếm lấy!Tại Nhiếp gí chúng ta từ truocs tới nay chưa từng cósự kiện nào ác liệt như vậy!”
“Huynh đệ trong tộc, muốn hữu ái hỗ trợ lẫn nhau, không có khả năng ăn mảnh! Hắn không tốt, hắn chẳng nhữngmuốn ăn thịt thậm chí ngay cả nước canh cũng không cho người khác uốngmột nguộm!Qủa thực coi trời bằng vung, một điểm quy củ cũng không hiểu.”
Nhiếp Bắc Xuyên cùng Nhiếp Nam Sơn nghe tiếng chửa bậy cùng tiếng khóc trong ddieennj, sắc mặt âm trầm như nước.
Nhiếp Thiến đứng ở cửa ra vào, nhìn Nhiếp Thiên đắc ý cười to, thần sắc sốtruột thầm hận Nhiếp Thiên quá mức làm bậy, đem toàn bộ tộc nhân Nhiếpgia đắc tội.
Nàng mồ hoi nhể nhại nhìn về phụ thân Nhiếp Đông Hải,đã thấy Nhiếp Đông Hải mặt mũi tràn đầy cười khổ, cũng là đau đầu lungtúng không thôi, giống như không biết nên làm thế nào thì kết cục mớitốt.
“Cái kia…”
Liễu Nghiễn nhìn hồi lâu, nhẹ gionngj mở miệng trong điện ồn ào nghe thấy cũng yên tĩnh lại.
Phần đông tộc nhân Nhiếp gia mặt mũi tràn đầy tức giận, ánh mắt theo trênngười Nhiếp Thiên không rời, cũng dần dần chuyển đến trên người LiễuNghiễm.
Liễu Nghiễm ho nhẹ một tiếng, cười nhìn qua mọi người nói: “ Tiểu hài tử chơi đùa,… Xem như thú vị. Còn bảy món đồ chơi kia,theo ta thấy, Nhiếp Thiên tự nhiên không thể độc chiếm. Như vậy đi,lại đểcho Nhiếp Thiến giữ lại một món, còn lại trả cho những hài tử kia làđược, viecj này như vậy bỏ qua, các ngươi thấy thế nào?”
“Liễu tiênsinh nói như thế nào chính là thế ấy đi, chúng ta làm theo là được.”Nhiếp Đông Hải thấy hắn khí độ hòa nhã như vậy, thầm thể một hơi nhẹnhõm,
ội vàng nói tiếp: “Nhiếp Thiên, ngươi không được hồ lai, những cái đồ vật kia, ngươi chỉ có thể chọn một cái! Còn lại kia làcủa caca đệ đệ ngươi, về sau quyết không thể hồ nháo làm bậy như vậy!”
“Các ngươi thì sao?” Liễu Nghiễm nhìn về những tộc nhân Nhiếp gia còn lại.
Dưới cái nhìn soi mói của hắn, những người tộc nhân kia lúc trước kêu la,không ngừng trừng mắt Nhiếp Thiên cũng không có cách nào khác, toàn bộnói rõ mặc hắn an bài.
“Như vậy cũng tốt.” Liễu Nghiễm cười nhẹ gậtđầu, thâm ý sâu sắc liếc nhìn Nhiếp Thiên, ôn thanh nói: “Tốt rồi,nghe lời Liễu bá bá nói …, ngươi tùy ý cần kiện linh khí yêu thích, còn lại những cái kia đưa cho kia ca ca đệ đệ ngươi.”
Nhiếp Thiên biễu môi, gương mặt không tình nguyện, lặng lẽ nhìn về phía Nhiếp Thiến.
Nhiếp thiến hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Còn dám làn xằng bậy, xem chốc nữa ta như thế nào thu thập ngươi!”
Nhiếp Thiên rụt đầu một cái giống như chỉ sợ một người Nhiếp Thiến, cũngkhông quay đầu nhìn nhiều tiện tay bỏ vào trong đống linh bảo sờ soạngmột hồi, liền lấy một khối xương thú trong đó, thân thể liền tránh ra.
Cái tư thế không sao cả kia, đề cho mọi người đột nhiên ý thức được, hắnđối với bảy kiện linh bảo kia tựa hồ cũng là không quá coi trọng.
Hắn tựa hồ… chỉ là hưởng thụ quá trình cướp đoạt đò của mọi người.
Hắn đang cầm lấy, chính là xương thú phẩm gia thấp nhất, phần đông tộcnhân Nhiếp gia nhãn tình dều sáng lên, trong nôi tâm cười nhạo hắn ngudại, đồng thời vẻ mặt âm trầm cũng thoáng giãn ra.
“Ô oa!” Ngay khithân thể hắn vừa dời khỏi, đám hài đồng Nhiếp gia đã sớm không kiềm nén được, rốt cục cũng dám cùng nhau tiến lên, đi cướp lấy món linh bảomình đã sớm để ý trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.