Lão Hoàng đế nghẹn họng, cố gắng suy nghĩ, cố gắng gỡ gạc: "Đến tết, tuy vợ ngươi về nhà mẹ đẻ, nhưng trước khi đi, nhất định sẽ làm sẵn những món ngươi thích, cất vào hầm băng. Rất tiện cho ngươi nấu nướng, mười ngày nửa tháng cũng không trùng món."
[A? Vậy bảo tửu lâu làm sẵn rồi ta cất vào hầm băng chẳng phải cũng được sao? Hoặc thuê hẳn một đầu bếp cũng không đắt?]
Lão Hoàng đế: "..."
Có hiểu gì gọi là hơi ấm gia đình không!
Lão Hoàng đế nuốt cơn tức xuống, cố gắng mỉm cười: "Ngoài con cái, các ngươi còn có thể cùng nhau nuôi chó mèo, thấy ngươi hình như rất thích, trước đây trên đường nhìn thấy còn bắt chước tiếng chó mèo kêu. Nuôi mấy thứ này, vẫn nên nuôi cùng người khác..."
[Nếu lỡ như bất ngờ hòa ly, vậy mèo là mèo của ta hay mèo của nàng? Nếu sau khi hòa ly mèo thuộc về ta, ta tái hôn, vợ hai lại ly hôn với ta, nhưng vợ hai cũng rất thích mèo, muốn mang mèo đi, vậy mèo có khả năng bị xử cho nàng ta không? Nếu không xử cho nàng ta, nàng ta không cam lòng, đến trộm mèo thì sao?!]
Gân xanh trên trán lão Hoàng đế giật giật: "..."
Ngươi không thể nghĩ đến điều gì tốt đẹp sao!
"Cho dù không nói đến những điều này, ngươi cũng phải có vợ sinh con nối dõi tông đường chứ?"
[Ahahahahahaha!]
Tiếng cười bùng nổ trong lòng Hứa Yên Miểu khiến lão Hoàng đế giật mình: [Bản thân ta còn sắp nuôi không nổi, lại còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3741161/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.