Cố Tuyển trên người không đeo kiếm, hắn vội vàng lùi lại, vẻ mặt cảnh giác: "Hậu duệ của Thánh hiền, chẳng lẽ muốn lấy danh tiếng ra để áp chế người khác? Lấy nhà họ Khổng ra để bắt nạt một kẻ sĩ nho nhỏ như ta sao?"
Người nhà họ Khổng mỉm cười nói: "Sao có thể chứ?"
Nụ cười "mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát" trên mặt Cố Tuyển còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn, đã cứng đờ theo hành động xoay người, hành lễ về một hướng nào đó, hô to "Kính xin Bệ hạ làm chủ" của người nhà họ Khổng.
Đám đông tản ra hai bên, lão Hoàng đế bước ra oai phong lẫm liệt, giọng nói bình tĩnh hỏi: "Trẫm làm chủ cái gì?"
Người nhà họ Khổng chỉ dùng vài ba câu đã nói rõ hành vi của Cố Tuyển, quan sát vẻ mặt trầm ngâm của lão Hoàng đế, người nhà họ Khổng không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng không ngu ngốc, nhà họ Khổng là hậu duệ của Thánh hiền, chứ không phải hậu duệ ngốc nghếch của Thánh hiền, có thể dựa vào triều đình tại sao lại không dựa vào triều đình? Chí Thánh Tiên Sư lại không có quân đội, cán bút đánh không lại cán s.ú.n.g ngoan ngoãn làm thần tử cho người ta là được rồi, đừng có ra vẻ gì là gia tộc ngàn năm.
— Trước mặt s.ú.n.g hỏa mai, đại pháo, gia tộc ngàn năm, chẳng là cái thá gì cả.
Lão Hoàng đế chỉ giả vờ trầm ngâm.
Dù sao trong lòng ông vẫn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740514/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.