🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Cố Tuyển trên người không đeo kiếm, hắn vội vàng lùi lại, vẻ mặt cảnh giác: "Hậu duệ của Thánh hiền, chẳng lẽ muốn lấy danh tiếng ra để áp chế người khác? Lấy nhà họ Khổng ra để bắt nạt một kẻ sĩ nho nhỏ như ta sao?"

Người nhà họ Khổng mỉm cười nói: "Sao có thể chứ?"

Nụ cười "mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát" trên mặt Cố Tuyển còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn, đã cứng đờ theo hành động xoay người, hành lễ về một hướng nào đó, hô to "Kính xin Bệ hạ làm chủ" của người nhà họ Khổng.

Đám đông tản ra hai bên, lão Hoàng đế bước ra oai phong lẫm liệt, giọng nói bình tĩnh hỏi: "Trẫm làm chủ cái gì?"

Người nhà họ Khổng chỉ dùng vài ba câu đã nói rõ hành vi của Cố Tuyển, quan sát vẻ mặt trầm ngâm của lão Hoàng đế, người nhà họ Khổng không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ cũng không ngu ngốc, nhà họ Khổng là hậu duệ của Thánh hiền, chứ không phải hậu duệ ngốc nghếch của Thánh hiền, có thể dựa vào triều đình tại sao lại không dựa vào triều đình? Chí Thánh Tiên Sư lại không có quân đội, cán bút đánh không lại cán s.ú.n.g ngoan ngoãn làm thần tử cho người ta là được rồi, đừng có ra vẻ gì là gia tộc ngàn năm.

— Trước mặt s.ú.n.g hỏa mai, đại pháo, gia tộc ngàn năm, chẳng là cái thá gì cả.

Lão Hoàng đế chỉ giả vờ trầm ngâm.

Dù sao trong lòng ông vẫn nhớ câu " hai đời là vong quốc", vẫn luôn tìm cơ hội, chuẩn bị triệt để dẹp bỏ tên quân tử nữ đức này. Bây giờ đúng là... buồn ngủ gặp chiếu manh.

Sau hai ba hơi thở, ông giả vờ cau mày: "Cố Tuyển, trước ngươi sỉ nhục người của Khổng Thánh, sau sỉ nhục lời nói của Khổng Thánh, thật sự là uổng công đọc sách..."

Nhưng mà, phải phạt như thế nào mới hả giận đây?

[Cởi quần áo hắn ra! Cho hắn tự mình cày ruộng!] Giọng nói của Hứa Yên Miểu tràn đầy hưng phấn, [Hắn không phải thấy kẻ hạ đẳng hèn mạt sao, vậy thì đừng mặc quần áo do kẻ hạ đẳng nuôi tằm, nhả tơ, dệt vải ra nữa! Cũng đừng ăn gạo do kẻ hạ đẳng trồng ra nữa!]



Mắt lão Hoàng đế sáng lên, lập tức nói: "Người đâu! Áp tên này xuống, giam lại!"

Trong đôi mắt đầy mong đợi của Cố Tuyển, sự mong đợi càng thêm đậm đặc.

Ngược lại, người nhà họ Khổng cau mày khó hiểu.

Chỉ là... giam lại? Hình phạt này quá nhẹ rồi?

Cẩm Y Vệ sắp áp giải người xuống, lão Hoàng đế lại mỉm cười nói: "Nhưng mà, đã Cố phu tử rất tự tin với lời nói của mình, chi bằng cứ làm theo lời nói của mình đi?"

"Cái... ?" Cố Tuyển chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã cảm thấy một luồng khí lạnh từ n.g.ự.c xông thẳng lên đỉnh đầu, đầu óc choáng váng từng đợt.

Tiếp theo, lão Hoàng đế mặt mày sa sầm, quát lớn: "Cởi quần áo hắn ra! Đã coi thường kẻ hạ đẳng, thì đừng mặc quần áo do kẻ hạ đẳng làm ra!"

Trong đám đông, Hứa Yên Miểu kinh ngạc lặp đi lặp lại lời nói của lão Hoàng đế, lại kinh ngạc sờ sờ đầu mình.

[Oa! Ta vậy mà có thể tình cờ đoán đúng suy nghĩ của Hoàng đế một lần! Ta giỏi thật!]

Cố Tuyển bụng đầy suy tính cũng không bằng một câu cởi quần áo này, cả người hắn đều ngây ra, chỉ có thể vừa giãy giụa, vừa kêu lên: "Bệ hạ! Làm nhục tư văn! Thật sự là làm nhục tư văn*!"

(*lịch thiệp, nho nhã)

Lão Hoàng đế cười nhạt: "Hoàng đế như trẫm từ kẻ ăn mày leo lên, nào biết cái gì gọi là tư văn."



Cố Tuyển bỗng nhiên phản ứng lại, run lên rõ rệt, dường như muốn giải thích gì đó, ví dụ như lời hắn nói không phải nhằm vào xuất thân của Hoàng đế, mà là muốn biểu đạt Hoàng đế là do thiên mệnh, được trời cao phù hộ, là Thiên tử danh chính ngôn thuận.

Những lời đó của hắn, đều là vì sự thống trị của Bệ hạ!

"Ta... ta..." Mỗi một âm tiết đều toát lên sự kinh hoàng. Bởi vì Cố Tuyển phát hiện, không biết là ai đã khiến Hoàng đế có thành kiến trước, lúc này dù hắn nói gì, đối với Hoàng đế mà nói đều là ngụy biện.

Giọng nói của lão Hoàng đế quả nhiên càng thêm lạnh lùng: "Tội nhân Cố Tuyển! Từ hôm nay trở đi, nếu muốn mặc quần áo, phải tự may, nếu muốn ăn cơm, phải tự cày ruộng, nếu muốn dùng bát sành đĩa sứ, phải tự làm! Những thứ khác, đều như vậy!"

Ngay cả người nhà họ Khổng vốn không hài lòng với Cố Tuyển, cũng không khỏi kinh ngạc đến sững người.

Chuyện này... chuyện này cũng quá thảm rồi!

[Tss — được rồi, ta còn tưởng ta có thể suy nghĩ giống Hoàng đế, bây giờ xem ra, quả nhiên vẫn không bằng người ta.]

[Đây trực tiếp là khiến cho người ta còn không bằng cả bách tính thường, trực tiếp thoái hóa thành người nguyên thủy rồi chứ?!]

Lão Hoàng đế đang tức giận, không khỏi phân ra một chút tâm tư, tò mò: Người nguyên thủy lại là cái thứ gì?

Còn bách tínhxung quanh thì bị sốc nặng, sau khi bị sốc, vỗ tay khen hay.

Ba năm tiếng hô lên: "Đáng đời!"

Nói bọn họ chỉ có thể làm kẻ hạ đẳng cả đời, nói bọn họ hèn mạt, bọn họ đâu phải làm bằng đất sét, chẳng lẽ không có tính khí sao!

Cố Tuyển bị lột sạch quần áo ngay trước mặt mọi người, lão Hoàng đế thật sự không cho hắn chút mặt mũi nào, Cố Tuyển ôm đầu: "Sao lại thế này! Tại sao lại thành ra thế này!" Vẻ mặt thất thần bị Cẩm Y Vệ kéo đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.