Các quan viên có mặt: "!!!"
Bọn họ dùng sức véo vào thịt mình, có người ra tay với bản thân rất tàn nhẫn, véo một cái, còn xoay ba trăm sáu mươi độ.
Không được cười!
Tuyệt đối không được cười!
Nếu không sẽ không tìm được lý do để giải thích cho việc tại sao lại đột nhiên cười phá lên với Tiểu Bạch Trạch, để đối phương phát hiện ra tâm tư của mình bị bại lộ, Bệ hạ có thể lột da bọn họ!
Trên điện.
Lão Hoàng đế không cười nổi.
Không phải, người này không có bệnh chứ? Chuyên môn đối nghịch với trẫm?
…
"Thiếp cũng không biết đây là đâu, Liêu Đông gì đó, thiếp cũng không rõ. Ba mươi năm trước, sau khi phu quân làm Phò mã, thiếp sợ bị hắn diệt khẩu, liền mang theo con cái một đường đi về phía bắc, sau đó thấy biển, qua đảo, cảm thấy đủ xa rồi, liền định cư ở một thôn quê gần đây."
—— Ba mươi năm trước, lão Hoàng đế còn chưa hạ lệnh lập sổ sách, dân số các nơi còn hỗn loạn, muốn rời quê hương chuyển đến nơi khác cũng không khó, chỉ cần có chân để đi, có tiền thuê/mua nhà là được.
Nhụ nhân lấy hết can đảm nói xong lời giải thích, dường như rất ỷ lại vào Liễu Thị lang: "Đại nhân, chính là như vậy… Đại… đại nhân?"
Mãi mà không nhận được hồi đáp.
Nhụ nhân có chút do dự ngẩng đầu lên.
"Đừng gọi nữa..."
Ta có thể sẽ nhanh chóng không còn là đại nhân nữa rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740500/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.