Lễ bộ Thị lang ngẩn người.
Thái thường Thiếu khanh ngẩn người.
Hoàng đế cùng các quan viên khác, cả Thái tử, cũng ngẩn người.
Vẫn...
【Thật sự có người tin à!】
Hứa Yên Miểu vô cùng kinh ngạc.
Hứa Yên Miểu tấm tắc khen ngợi.
Hứa Yên Miểu trong lòng lớn tiếng lẩm bẩm: 【Oa! Thấy người đẹp thì thương xót ây!】
Quần thần Đại Hạ thật ra đã tò mò từ lâu rồi.
Hứa Yên Miểu—— rốt cuộc làm thế nào, có thể mặt không đổi sắc nói dối?
Còn Liễu Thị lang thì giật mình, vội vàng phân bua: "Đây chỉ là một phụ nữ nông dân bình thường, ta chỉ là thương xót kẻ yếu."
Trưởng công chúa Phòng Lăng liếc nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này thật kỳ quặc: "Chuyện này có liên quan gì đến ta?"
Liễu Thị lang cười gượng gạo: "Ta sợ điện hạ hiểu lầm."
—— Thật ra là sợ đồng liêu hiểu lầm.
Nghiêng đầu liếc nhìn phụ nhân kia, người này không phải mỹ nhân tuyệt sắc, cũng không có chút phong tình nào, chỉ là phụ nữ nông thôn thường thấy, suốt ngày cúi đầu cấy lúa trồng rau.
Liễu Thị lang nhấn mạnh: "Ta thật sự chỉ là thương xót kẻ yếu!"
Nhất định đừng có gán ghép hắn với phụ nhân nông dân già nua này!
Lại nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện ánh mắt Hứa Yên Miểu càng thêm sáng rực, mí mắt liền giật giật.
【Thật sự giống như giấu đầu lòi đuôi a!】
Liễu Thị lang hít sâu một hơi.
Bình tĩnh, đừng để ý đến tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740499/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.