Lão Hoàng Đế gật đầu.
Đúng vậy.
【Nhưng mà vẫn từ chối thôi… cảm thấy cũng giống như người muốn tặng vải thiều? Đều tiêu hao nhân lực…】
Lão Hoàng Đế trợn to mắt.
Đừng mà! Trẫm muốn ăn!
【Hay là để hắn vào kinh dịp Tết rồi mang theo luôn cũng được. Dù sao cũng phải vào kinh mà.】
Lão Hoàng Đế nhịn không được gật đầu.
Nửa canh giờ sau…
“Hứa Yên Miểu.”
Hứa Yên Miểu ngẩng phắt đầu lên: “Bệ hạ?”
Lão Hoàng Đế nhìn hai bản tấu chương chính sự mình mới phê duyệt được, đau lòng nói: “Ngươi chọn tấu chương rồi mang về phê duyệt đi.”
Nếu cứ nghe tiếp sợ công việc hôm nay sẽ không làm xong mất.
Sao ông tự mình xem những lời vô nghĩa này lại không bị thu hút sự chú ý như vậy, chỉ thấy phiền phức thôi? Sao nghe Hứa Yên Miểu đọc thầm một lần, lại nhịn không được mà nghe.
Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt đầy hoang mang: “Vâng… thần tuân chỉ.”
Cúi đầu dọn dẹp tấu chương.
【Ế? Sao lại có tấu chương của phò mã? Phò mã không phải không được làm quan sao? À à! Là con gái lớn của Lão Hoàng Đế, phò mã của Phòng Lăng Trưởng công chúa… Giỏi quá! Trạng nguyên lang nha! Là trạng nguyên đầu tiên thi đỗ khoa cử sau khi khai quốc! Lúc đó còn chưa có luật phò mã không được làm quan, luật này hình như là được đặt ra vào năm Thiên Thống thứ bảy.】
【Để ta xem phò mã viết gì…】
【Có đạo tặc cướp bóc các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740493/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.