Đến lúc này, Lý Thạch Hổ mới nhận ra mình đã làm một việc rất không ổn, vội vỗ đầu.
Chư vị đồng liêu vừa mới trở về, cho dù có chuẩn bị lễ vật, chắc chắn đều để ở nhà, bây giờ bị ông hỏi một câu, chỉ có thể dùng thơ văn ca múa chúc thọ trước, còn lễ vật chính thức, chắc chắn phải đợi đến yến tiệc mừng thọ chính thức mới mang ra.
Ây da, đều tại ông! Vừa rồi có chút đắc ý vênh váo!
Lý Thạch Hổ đang hối hận, bỗng cảm thấy có tiếng bước chân vội vã đến gần, theo sau là giọng nói lo lắng của một nam nhân: "Phụ thân! Cẩm y vệ nói phụ thân đã về! Người không bị thương chứ?"
Thái tử lê chân bị tật vội vàng đi vào, bước chân quá nhanh, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất, nào có tâm trí để ý đến việc ở đây có thêm nhiều gương mặt xa lạ, đợi đến khi xác định phụ thân và các đại thần đều bình an, sắc mặt mới lại rạng rỡ. háo hức chia sẻ chuyện mình vừa gặp phải.
"Phụ thân, con nói cho người nghe, trên đường con dẫn binh về, còn gặp một ổ phản tặc! Người đoán xem bọn chúng bại lộ như thế nào?"
"Chờ đã—"
"Hôm nay không phải là sinh nhật của tên súc sinh hoàng đế triều trước sao? Bọn chúng vì chuyện này mà bắt không ít nữ tử, nói là muốn lột sạch quần áo rồi thiêu sống dâng cho tên súc sinh đó để mừng thọ, may mà con kịp thời tiêu diệt—"
Nhận ra bầu không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740481/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.