Quyền Ứng Chương dường như nhìn ra được suy nghĩ của Thái tôn, bèn nhẹ nhàng đứng dậy —— ông lớn tuổi, được Thiên tử ban cho ghế ngồi, ngày thường cũng không cần xử lý công việc gì, cũng không cần hiến kế gì cho triều chính, chỉ làm cái việc ngàn vàng mua xương ngựa, chứng minh cho thiên hạ học tử thấy Đại Hạ rất coi trọng nhân tài, rất tôn trọng họ, dù là nhân tài trước kia trung thành với tiền triều.
Ông đứng dậy, Thái tôn chỉ đành cúi người hành lễ với lão nhân gia này.
Quyền Ứng Chương không thèm để ý đến hắn, hành lễ với Lão Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần đã ở chung với Hứa Yên Miểu một thời gian, hắn không phải là người gian lận khoa cử.”
Nói đúng ra, dù không nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, Quyền Ứng Chương cũng không cho rằng với tấm lòng trong sáng của Hứa Yên Miểu sẽ gian lận khoa cử.
Hắn ngay cả việc vơ vét cũng không biết làm!
Hứa Yên Miểu chợt thấy bất ngờ.
Ngay sau đó…
[Hu hu hu hu hu, trên đời vẫn còn nhiều người tốt! Quả nhiên những gì ghi chép trong sử sách về tranh giành quyền lực, đấu đá ngầm, đều là phóng đại quá mức, trên triều đình vẫn có nhiều người sẵn sàng lên tiếng bênh vực lẽ phải!]
Quần thần đang tranh giành quyền lực, đấu đá ngầm, ánh mắt lảng tránh đầy áy náy.
Bầu không khí trên triều đình nhất thời trở nên kỳ quái.
Nhưng Thái tôn lại kéo nó trở lại: “Ta đương nhiên có bằng chứng!”
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740370/chuong-125.html