“A Trừng.” Đậu hoàng hậu hỏi nàng: “Không bao lâu nữa Trưởng công chúa sẽ đến đất phong, nàng ấy từng nhắc đến rất nhiều lần vũ đạo của ngươi rất đẹp, ngươi có bằng lòng sau năm mới theo nàng ấy đến đất phong, dạy vũ đạo cho quận chúa không? Mỗi tháng bổng lộc là ba nghìn văn.”
—— Ngươi có bằng lòng tiếp nhận sự che chở của phủ công chúa không?
“Ngươi đã cứu tên nghịch tử kia, nó thì vong ân bội nghĩa, nhưng ta thì không thể như vậy, nếu ngươi không muốn, ta sẽ điều mấy hộ vệ nhà họ Đậu bảo vệ ngươi, được không?”
Tần Trừng mỉm cười: “Nương nương.”
Nàng nghiêm túc nói: “Thần muốn nhận bổng lộc ạ.”
—— Thần muốn dựa vào cái này để sống sót.
*
Trên pháp trường.
Quý Tuế đang ôm chặt lấy cháu gái ruột, vô cùng xúc động: “Nữu Nữu! Là ngoại công đây!”
Nữ tử tù kia ngẩng đầu lên, cẩn thận nhỏ giọng hỏi: “Ngoại công?”
Quý Tuế càng thêm đau lòng, ôm chặt lấy nàng: “Đúng vậy! Nữu Nữu! Ta thật sự là ngoại công của con! Ta đã tìm kiếm mẫu thân con hơn ba mươi năm rồi!”
Nữ tử tù kia ngơ ngác: “Nhưng mà ngoại công của con năm đó rơi xuống hầm phân c.h.ế.t đuối rồi cơ mà ạ!”
Quý Tuế nghẹn họng.
Quý Tuế cố kìm nén chống lại xung động muốn ném người trong lòng ra, chịu đựng cảm giác sởn gai ốc, tiếp tục diễn sâu nói: “Đó là dưỡng phụ của mẫu thân con! Ta mới là…”
Pháp trường cách thiên lao không xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740339/chuong-94.html