Hứa Yên Miểu gật đầu, vẫn ngoan ngoãn như vậy: “Vâng ạ, Quyền công.”
…
Lúc Hứa Yên Miểu trở về phục mệnh, Lão Hoàng đế ngây người: “Ngươi rốt cuộc dùng cách gì để mời được người?”
Hứa Yên Miểu: “Quyền công là đến để biện kinh.”
Ít nhất cũng coi như là mời được rồi! Trước kia từng dùng cách biện kinh để mời, nhưng đối phương đều là khách sáo từ chối.
Không sao.
Lão Hoàng đế vô cùng khiếp ngạc: “Hứa Yên Miểu, không ngờ ngươi thật sự có tài ứng biến.”
Trẫm chỉ thuận miệng nói thôi mà!
Hứa Yên Miểu: “Hả?”
Lão Hoàng đế: “À, ý trẫm là bao nhiêu người đều không mời được Quyền công, chỉ có ngươi thành công.”
Ánh mắt Hứa Yên Miểu chợt lóe lên: “Bệ hạ, thần đã dùng một chút thủ đoạn, nói một chút lời nói dối, mong... Mong chư vị đồng liêu rộng lượng tha thứ.”
Các đại thần: “???”
Có dự cảm chẳng lành.
Một lát sau...
Một lão nhân hơn tám mươi tuổi mặt mày đen sì tức giận đứng trước mặt bọn họ, chống gậy xuống đất.
“Kẻ nào dám chê cười Cổ văn kinh học của lão phu! Bước ra đây!”
Các đại thần: “???”
Khoan đã, từ lúc nào mà chúng ta...
Tuy rằng chúng ta học Kim văn kinh học, nhưng cũng đâu có công kích Cổ văn kinh học đâu? Trên triều đình căn bản không có người học Cổ văn, ai rảnh rỗi mà nhắc đến thứ đó chứ?
Hứa Yên Miểu huýt sáo một cách đầy ẩn ý, vẻ mặt vô tội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3678631/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.