Chương trước
Chương sau
 

Hứa Yên Miểu đáp rất nhanh gọn: “Trên triều đình ai cũng nói như vậy.”

Hắn vui vẻ hô lên: “Bái kiến Quyền công!”

Quyền Ứng Chương liếc mắt nhìn hắn, cho dù biết là khích tướng pháp, cũng nhịn không được khi thấy học phái của mình bị bôi nhọ: “Ngươi trở về nói cho bọn họ biết, Kim văn kinh học, chẳng qua là lời nói của kẻ ếch ngồi đáy giếng, làm sao có thể hiểu được chân ý của Cổ văn kinh học.”

Còn về phần ra làm quan? Chỉ là khích tướng pháp cỏn con, tên tiểu tử này cũng quá coi thường ông rồi.

“Vâng vâng! Nhất định sẽ chuyển lời!” Hứa Yên Miểu hai mắt sáng ngời: “Vậy thì chữ ‘hồi’ rốt cuộc có mấy cách viết vậy ạ?”

Quyền Ứng Chương lạnh lùng nói: “Chúng ta chưa bao giờ nghiên cứu cái này.”

“Nhưng mà Cổ văn kinh học nghiên cứu tường tận nguồn gốc của âm thanh và văn tự, đối với chương, câu, huấn, thích...”

“Bọn học vấn thô lậu kia quả nhiên là tầm thường! Chương, câu, huấn, thích là để huấn cố, khảo cứu, tôn trọng sự thật, vậy mà lại bị các ngươi bôi nhọ thành nghiên cứu tỉ mỉ một chữ, thật nực cười! Bọn học giả các ngươi vì lấy lòng thiên tử, bẻ gãy kinh học để lấy lòng vua, lấy đại nghĩa để mưu cầu quyền lực, cho nên mới phải cặn kẽ từng câu chữ, lời lẽ rườm rà!”

“Vâng ạ!” Hứa Yên Miểu nghiêm túc gật đầu.

Quyền Ứng Chương chờ hắn phản bác.

Mười mấy hơi thở sau, Quyền Ứng Chương cau mày: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”

Hứa Yên Miểu thành thật lắc đầu, thành thật nói: “Ta không hiểu cái này.”

Quyền Ứng Chương: “...” Cảm giác như một hơi tức chưa trút ra được, đã bị nghẹn lại.



Hứa Yên Miểu: “Còn nữa còn nữa, bọn họ đều nói «Chu lễ» là cuốn sách âm mưu, trên chế độ lấy phân phong làm cơ sở, trên kinh tế thì đề xướng chế độ tỉnh điền tương tự như chế độ vương điền, tư tưởng như vậy, vô cùng lấy lòng các thế gia hào tộc.”

“Phóng cái rắm nhà bọn chúng!” Quyền Ứng Chương tức giận đến mức râu tóc dựng ngược: “«Chu lễ» tên ban đầu là «Chu quan», chẳng những không phải kinh, cũng không phải truyện, chỉ là đang tường thuật chi tiết chế độ quan chức thời Chu, vì người đời sau ghi chép lịch sử, để cho bọn họ hiểu rõ chế độ thời xưa.”

Quyền Ứng Chương phun nước miếng tung trời: “Chỉ vì đám học trò Kim văn các ngươi tham luyến quyền thế, luôn vì thi hành chính sách cùng với sở thích của thiên tử, gán ghép bừa bãi nghĩa lý của thánh nhân, trong lòng toàn là ý đồ, cho nên trong mắt mới có chính trị.”

Ông ta khinh thường nhìn Hứa Yên Miểu: “Kim văn? Chỉ là thứ tầm thường do kẻ tục làm ra!”

Hứa Yên Miểu: “Vâng ạ!”

Hắn tiếp tục gật đầu lia lịa: “Ngài thật là lợi hại!”

Quyền Ứng Chương: “...”

Rõ ràng đối phương tán thành đạo lý của Cổ học, nhưng Quyền Ứng Chương lại cảm thấy vô cùng uất ức.

Quyền Ứng Chương: “Ngươi chỉ muốn nói cái này?”

Hứa Yên Miểu vô cùng thành khẩn: “Ta không hiểu mấy cái này, ta cũng không biết biện kinh, chỉ là cảm thấy lời ngài nói vô cùng có lý! Vô cùng thâm sâu!”

Quyền Ứng Chương một chút cũng không vui vẻ nổi, trái lại, trong lòng càng thêm nghẹn khuất.

Hứa Yên Miểu: “Còn nữa còn nữa...”

Quyền Ứng Chương tức giận ngắt lời: “Ngươi không hiểu kinh học thì hỏi gì nữa!”

“Hả?” Giọng điệu của Hứa Yên Miểu vô cùng dè dặt: “Chính vì ta không hiểu cho nên mới hỏi mà... Không thể hỏi sao? Trên triều đình, mọi người đều nói về Cổ văn kinh học như vậy, ta chỉ muốn tìm hiểu sự thật một chút thôi...”



Quyền Ứng Chương hít sâu một hơi: “Ta mệt rồi, ngươi về trước đi, nếu muốn thỉnh giáo, lần sau hãy nói.”

“Được rồi!” Hứa Yên Miểu vui vẻ rời đi.

Quyền Hiệp nhìn thoáng qua ông nội mình: “Đại phụ, hắn ta đang cố ý chọc giận ngài.”

Quyền Ứng Chương gật đầu: “Ta biết, pháp khích tướng nông cạn như vậy, ta sao có thể mắc câu.”



Nửa đêm.

Quyền Ứng Chương bỗng ngồi bật dậy trên giường, càng nghĩ càng tức.

“Tên tiểu tử vô học kia!”

“Tên tiểu nhân hèn hạ kia!”

“Lũ nho sĩ tầm thường các ngươi! Bảo thủ lạc hậu! Không tìm hiểu thực tình! Ngoại đạo tà thuyết! Đồ lời nói trong nhà xí!”

Hôm nay thoạt nhìn giống như đã phản bác lại được những lời chỉ trích ác ý của Kim văn học phái đối với Cổ văn học phái, nhưng Quyền Ứng Chương lại có cảm giác uất ức như thể đang bắt nạt kẻ mù chữ, cảm giác lời mắng chửi đều đánh vào hư không.

Mắt mở thao lá đến tận sáng, ngày hôm sau——

“Không được, ta nuốt không trôi cục tức này!”

Quyền Ứng Chương tìm đến Hứa Yên Miểu: “Ta có thể đi theo ngươi, nhưng không phải để ra làm quan, mà là để biện kinh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.