Hứa Yên Miểu đáp rất nhanh gọn: “Trên triều đình ai cũng nói như vậy.”
Hắn vui vẻ hô lên: “Bái kiến Quyền công!”
Quyền Ứng Chương liếc mắt nhìn hắn, cho dù biết là khích tướng pháp, cũng nhịn không được khi thấy học phái của mình bị bôi nhọ: “Ngươi trở về nói cho bọn họ biết, Kim văn kinh học, chẳng qua là lời nói của kẻ ếch ngồi đáy giếng, làm sao có thể hiểu được chân ý của Cổ văn kinh học.”
Còn về phần ra làm quan? Chỉ là khích tướng pháp cỏn con, tên tiểu tử này cũng quá coi thường ông rồi.
“Vâng vâng! Nhất định sẽ chuyển lời!” Hứa Yên Miểu hai mắt sáng ngời: “Vậy thì chữ ‘hồi’ rốt cuộc có mấy cách viết vậy ạ?”
Quyền Ứng Chương lạnh lùng nói: “Chúng ta chưa bao giờ nghiên cứu cái này.”
“Nhưng mà Cổ văn kinh học nghiên cứu tường tận nguồn gốc của âm thanh và văn tự, đối với chương, câu, huấn, thích...”
“Bọn học vấn thô lậu kia quả nhiên là tầm thường! Chương, câu, huấn, thích là để huấn cố, khảo cứu, tôn trọng sự thật, vậy mà lại bị các ngươi bôi nhọ thành nghiên cứu tỉ mỉ một chữ, thật nực cười! Bọn học giả các ngươi vì lấy lòng thiên tử, bẻ gãy kinh học để lấy lòng vua, lấy đại nghĩa để mưu cầu quyền lực, cho nên mới phải cặn kẽ từng câu chữ, lời lẽ rườm rà!”
“Vâng ạ!” Hứa Yên Miểu nghiêm túc gật đầu.
Quyền Ứng Chương chờ hắn phản bác.
Mười mấy hơi thở sau, Quyền Ứng Chương cau mày: “Ngươi không có gì muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3678630/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.