Chấn Văn nhìn người đang cười hì hì vẫy mình, hơi khựng lại, rồi mới theo Chấn Võ đi đến chỗ Chương Vũ.
Bọn họ đang ngồi bàn bốn người, Chương Vũ vỗ vị trí trống bên cạnh: “Chúng ta thật có duyên, lần nào cũng không hẹn mà gặp. Ngồi cùng đi? Hôm nay cậu mời.” Chương Vũ chỉ Chấn Võ, cười như đứa trẻ được quà.
Chấn Võ quay đầu nhìn Chấn Văn, hỏi: “Có được không?”
Khóe môi Chấn Văn hơi cong lên, nhẹ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngu.
Chấn Võ ngồi đối diện cậu, quay đầu nhìn Chương Vũ đang vô cùng vui vẻ: “Hôm nay là ngày thường, hai anh trốn việc hả?”
Chương Vũ lắc que thịt xiên trong tay: “Không hẳn. Chúng tôi nhân lúc ra ngoài làm việc đến đánh chén một bữa ngon thôi. Còn cậu, bình thường bận đến mức gọi điện cũng chỉ nói ngắn gọn mấy câu, vậy mà hôm nay lại có thời gian rảnh ra ngoài ăn. Ôi chao, đúng rồi, tôi quên mất. Chấn Văn đã trở lại, đương nhiên là phải đi cùng cậu ấy rồi.”
Chấn Võ nhướn mày: “Trông anh chẳng hề có vẻ kinh ngạc. Anh đã biết Chấn Văn trở về từ trước?”
“Cũng không biết sớm hơn là mấy, chỉ hai ngày trước thôi. Mà Chấn Văn này, cậu sang Anh học, tốt xấu gì cũng có một người ba có tiền chống lưng, sao lại giống như dân tị nạn trở về vậy, đến tôi nhìn cũng thấy đau lòng.” Dù là đang nói với Chấn Văn, nhưng mắt Chương Vũ lại nhìn Chấn Võ, như là con mèo bắt được chuột, trêu chọc nhìn Chấn Võ.
Chấn Võ đang gọi thịt xiên nướng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660458/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.