Chấn Võ từ trong mơ màng choàng tỉnh, bật người dậy, phản ứng đầu tiên là nhìn sang bên cạnh, sau khi nhìn thấy Chấn Văn vẫn đang ngủ say, trái tim hoảng hốt mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Anh sợ tất cả ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ quá mức chân thật.
Nằm xuống, Chấn Võ điều chỉnh tư thế, để cả người sát vào Chấn Văn, lại sợ tiếng thở của mình đánh thức cậu, cho nên cố gắng giữ một khoảng cách phù hợp.
Lông mi Chấn Văn rủ xuống, khóe mắt kéo dài một đường từ hốc mắt đến thái dương, cái mũi rất thẳng nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, đôi môi vì nằm mà bị ép thành dáng vẻ chu môi.
Đêm qua Chấn Văn ngủ không được an ổn, nhích tới nhích lui, hai mắt không ngừng chuyển động dưới mí mắt, đến khi Chấn Võ ôm cậu, ghé vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng lặp lại nhiều lần: “Có anh đây.” Chấn Văn mới an ổn ngủ.
Có phải Chấn Văn cũng có cảm giác tìm lại được không chân thật, sợ đây chỉ là một giấc mộng?
Chấn Võ liếm môi, khắc chế ham muốn hôn cậu, vươn tay đặt lên cánh tay lộ ra bên ngoài chăn của Chấn Văn, nụ cười trên môi rất sâu, không hề tan đi.
Đang ngắm đến thất thần, Chấn Văn đột nhiên lên tiếng: “Anh không định gọi em dậy à?”
Chấn Võ khẽ cười nhìn Chấn Văn vẫn nhắm mắt, tiến đến bên tai Chấn Văn thổi mấy hơi. Chấn Văn bật cười, vừa xoa tai vừa mở đôi mắt nhập nhèm ra. Còn chưa nhìn rõ, Chấn Võ đã hôn lên môi Chấn Văn, Chấn Văn đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660457/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.